Chương 34
- Thái Vân, ta nói cho ngươi biết những người này đều do đại ca ta mời đến, hôm nay ngươi nguyện ý để chúng ta vào thành cũng được không nguyện ý cũng được. Ngươi muốn dùng việc công báo thù riêng dùng nhầm chỗ rồi, ngươi nếu hiện tại tránh ra ta hôm nay sẽ không so đo với ngươi, nếu không đợi đến lúc ta xuất thủ thì đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.
Nếu là trước kia Lưu Bàn đã sớm động thử, thế nhưng mấy ngay nay Lưu Bàn đi theo bên cạnh Lưu Kỳ thấy xảy ra nhiều chuyện như vậy, vì thế y không muốn gây thêm phiền phức cho Lưu Kỳ.
Nghe Lưu Bàn nói muốn động thủ, khuôn mặt Thái Vân co quắp lại, sau đó lập tức khôi phục bình thường, đôi mắt chợt lóe lên hận ý, nói:
- Lưu Bàn, ngươi chẳng qua là cháu Châu Mục đại nhân mà thôi, trên người không quan không tước ta không so đo tính toán với ngươi là nể mặt Châu Mục đại nhân, nhưng hôm nay nếu ngươi dám động thủ, ta sẽ đánh chết ngươi vì tội mưu phản.
Nói xong vung tay về phía sau:
- Đề phòng.
Thái Vân ra lệnh một tiếng, từng người từng người Phi Hổ Quân phía sau đều giơ cao trường thường, bày thế trận sẵn sang đón địch.
Lưu Bàn giận dữ tiến lên, may mắn Cam Ninh đứng bên ngăn y lại, nói:
- Đừng kích động, chờ đại công tử đến sẽ nói sau.
Cam Ninh biết nếu Lưu Bàn thực sự động thủ, Thái Vân thực sự dám giết chết bọn họ, bởi vì khi Lưu Bàn lao lên, trong mắt Thái Vân lóe ra một tia đắc ý.
Khi Thái Vân dụ dỗ Lưu Bàn độngt hủ, trong lòng Cam Ninh chấn động, kéo Lưu Bàn đang chuẩn bị xuất thủ lại.
Lưu Bàn tuy tính tình nóng nảy, nhưng vẫn có chút bội phục đối với Cam Ninh. Mặc dù không biết vì cớ gì Cam Ninh kéo y lại, nhưng ngay lập tức dừng thân.
Thái Vân thấy Lưu Bàn không hề động thủ, trong lòng thất vọng. Trong lúc giới nghiêm trùng kích vào thành chính là tội chết, mình đánh chết y cũng sẽ không có người truy cứu, về phần đắc tội với Lưu Kỳ, chính là đắc tội với địch nhân thì đâu có sao, phái sau y có Thái Thị, dù Lưu Kỳ muốn động thủ với y cũng không đơn giản.
Ngô Hùng nhìn tình cảnh này, trong lòng có chút cảm thán, xem ra thế cục thành Tương Dương còn phức tạp hơn so với những gì mình suy đoán.
Quay đầu thoáng liếc nhìn tám trăm kỵ binh phía sau, Ngô Hùng thấy được sự phẫn nộ trong mắt bọn họ, tám trăm người chằm chằm nhìn Thái Vân giống như một bầy lang sói chằm chằm nhìn con mồi. Nhưng không ai động thủ, bởi Ngô Hùng nói lúc trước khiến bọn họ nén lòng không dám động thủ, chính vì Cam Ninh vì con cháu bọn họ.
- Là ai dám đánh chết Bàn đệ?
Ngữ khí lạnh như băng khiến bất kể ai nghe đều cảm giác được hàn ý trong lời nói. Lưu Kỳ nghe Lữ Giới nói xong, mới biết có người ép bức Lưu Bàn. Lập tức cùng Mã Trung cưỡi ngựa tới, vừa tới cửa thành liền nghe thấy có người chặn đánh Lưu Bàn, sao lại không giận cho được.
Lưu Kỳ thúc ngựa tới trước mặt Thái Vân hỏi:
- Là ngươi muốn giết Bàn đệ?
Thái Vân không ngờ Lưu Kỳ tới nhanh như vậy, nhưng sắc mắt không hoảng hốt mà chắp tay nói:
- Không có, chỉ là nhắc nhở y một chút mà thôi, hiện tại trong thành Tương Dương đại loạn, y dẫn theo một đám người lạ mặt vào thành có chút không ổn, một khi xảy ra chuyện ta không thể gánh vác được trách nhiệm.
Thái Vân tránh nói vào vấn đề chính xem như thoái thác, Lưu Kỳ có thể đoán được, Lưu Biểu tiếp nhận Cam Ninh hiện tại mọi người đều biết. Nếu không phải lúc này đám người đứng sau lưng ủng hộ làm khó dễ Lưu Bàn, Thái Vân làm sao dám bừa bãi nói Lưu Bàn mưu phản, làm sao dám cự tuyệt Cam Ninh vào thành.
Lưu Kỳ đã sớm chuẩn bị tốt để giao đấu với Thái thị, nhưng không ngờ lại đến nhanh như vậy. Hơn nữa cũng không ngờ Thái Thị lại có thể cài người vào Phi Hổ Quân.
- Oh, nói vậy Thái Tướng Quân thực sự là người trung quân ái quốc. Cam tráng sĩ đã được phụ thân ta đồng ý cho vào Tương Dương, thế nhưng ngươi lại nghĩ mọi cách ngăn cản rõ ràng muốn khiến phụ thân ta vào chỗ bất nghĩa. Là ai khiến ngươi to gan như vậy? Bàn đệ đi nghênh đón, ngươi dùng việc công báo thù tư vu hãm Bàn đệ mưu phản, là ai để cho ngươi to gan như vậy? Bàn đệ phụng mệnh ta tới nghênh đón, ngươi nói y mưu phản có phải muốn nói ta mưu phản, muốn đánh chết ta? Là ai khiến ai to gan như vậy?
Lưu Kỳ nói xong câu cuối, giọng điệu đầy ý tứ. Ta đây cho ngươi một tội danh lớn, ta xem Thái Thị còn có thể giữ được ngươi nữa hay không?
- Ngươi ngươi. . .
Thái Vân bị Lưu Kỳ nói lúc này y sợ hãi không nói thành lời, y không ngờ Lưu Kỳ mang tới cho y sự uy hiếp lớn như vậy. Nếu như định tội thì ngay cả Thái Thị cũng không bảo vệ được y, vì thế nhất thời có chút bối rối.
- Ngươi ngươi cái gì. Là ai đứng sau lưng sai khiến ngươi? Y là ai?
Lưu Kỳ lớn tiếng nói, đồng thời giục ngựa tiến về phía trước vài bước, thân thể nhướn về phía trước, hai mắt nhìn thẳng Thái Vân, trên thân thể toát ra khí thế bức người.
Hai mắt Lưu Kỳ tựa như hai thanh lợi kiếm đâm tới khiến ánh mắt Thái Vân có chút rối bời, cộng thêm khí thế bức người từ trên người Lưu Kỳ toát ra, Thái Vân trong lúc hoảng loạn theo bản năng nói ra Thái Mạo.
Xuỵt! Đúng lúc này một tiếng ngựa hí làm Thái Vân bừng tỉnh, Thái Vân ngay lập tức toàn thân đổ mồ hôi lạnh, lúc này đưa tay lau mồ hôi trên trán. Ánh mắt Thái Vân nhìn về phía Lưu Kỳ tràn đầy vẻ sợ hãi, vừa nãy nếu thực sự nói ra cái tên Thái Mạo, cho dù y là cháu của Thái Mạo, Thái Mạo cũng sẽ không bỏ qua cho y. Mà ngay cả mẫu thân, phụ thân y e là cũng gặp phải tai họa.
Lưu Kỳ quay đầu nhìn gã trung niên đang thúc ngựa chạy vội phía sau lưng sau đó liếc mắt nhìn Mã Trung một cái, Mã Trung lập tức lén lút đuổi theo.
Mặc dù gã trung niên này âm thầm quấy rối hoặc là quấy rối cực nhỏ, nhưng một tia cơ hội hắn cũng không thể bỏ qua. Lại thoáng liếc nhìn đám người vừa nãy gã trung niên kia đứng, không có thu hoạch gì hắn mới quay đầu lại nhìn về phía Thái Vân.
Lưu Kỳ vốn không chuẩn bị lấy việc này đối phó với Thái Thị, bởi chỉ dựa vào lời nói của Thái Vân không có khả năng tạo ảnh hưởng đối với Thái Thị, Lưu Kỳ chẳng qua muốn gia tăng hiềm khích của Lưu Biểu đối với Thái Mạo, dù chỉ là chút ít cũng được. Nói không chừng chút hiềm khích này sau này sẽ lấy mạng Thái Mạo.
Đối với thế gia, Lưu Kỳ rất rõ ràng, vì lợi ích của gia tộc bất cứ ai cũng có thể hi sinh. Thái Thị sẽ không vì một gã Thái Vân nho nhỏ mà công khai đối đầu với Lưu Biểu, đây chính là đạo lý sinh tồn trong đám thế gia. Lưu Kỳ thực sự dùng điểm này để đối phó với Thái Vân, cho dù không thể đánh tới Thái Mạo, nhưng cũng khiến trong lòng Thái Mạo cảm thấy không thoải mái.
Cạch cạch cạch. . .Tiếng vó ngựa lại vang lên, lúc này thống lĩnh Phi Hổ Quân Vương Uy tới rồi, đi theo phía sau chính là Lữ Giới, cũng là Lưu Kỳ sai y thông báo với Vương Uy. Thái Vân ngăn cản Cẩm Phàm tặc vào thành, Vương Uy khẳng định không biết, bởi y là người thân tín của Lưu Biểu không có khả năng làm như vậy.