Chương Bá quan sát Lưu Kỳ một chút, rồi cười nói:
- Thiếu gia trước hết đi tắm rửa đi.
Lưu Kỳ thoáng nhìn quần áo có chút nhếch nhác, cười khổ gật đầu. Ngay sau đó quay đầu nói với Mã Trung:
- Chính Bình đi sắp xếp chỗ ở, Cam huynh ta xin lỗi không thể tiếp được huynh, các huynh vài ngày không gặp rồi, bây giờ là lúc để các huynh tụ họp.
Nói xong liền đi về phía nội viện, Tình nhi và Uyển nhi nghe nói Lưu Kỳ trở về vì thế đứng đợi ở cửa từ sớm.
Nhìn thấy Lưu Kỳ trong lòng vui mừng nói:
- Thiếu gia đã trở về.
Lưu Kỳ thấy hai nàng cũng có chút vui vẻ gật đầu trả lời một tiếng.
Tình nhi nhanh nhẹn, tiến lên cầm lấy tay Lưu Kỳ hỏi:
- Thiếu gia hôm nay vì sao trở về muộn thế?
Lưu Kỳ vỗ vỗ đầu nàng nói:
- Hôm nay không nghịch ngợm đấy chứ?
- Không có, ta hôm nay thêu hoa cùng Uyển nhi.
Tình nhi phản bác nói.
Uyển nhi dịu dàng tỉ mỉ nhìn quần áo Lưu Kỳ nhếch nhác, tóc tai rối bời, vẻ mặt mơ hồ có chút mệt mỏi, trong lòng cảm giác đau xót, vội vàng chuẩn bị đồ muốn hầu hạ Lưu Kỳ tắm rửa. Tình nhi ở bên lanh lợi cũng nhanh chóng đi theo.
Lưu Kỳ nhìn hai người vội vội vàng vàng, liền nói:
- Không cần hấp tấp như vậy, từ từ làm là được rồi, ta còn phải tới tiền viện trước, sau đó mới trở về tắm.
Hai nàng liền bỏ đồ trong tay xuống, hầu hạ Lưu Kỳ cởi bộ y phục nhếch nhác, tiếp đến thay quần áo sạch sẽ, rồi lau mặt và chải đầu giúp Lưu Kỳ mới thôi.
Thay rửa sạch sẽ Lưu Kỳ cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, nhìn hai nàng vội vội vàng vàng, lúc này nói:
- Các nàng ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi.
Hai nàng quen được Lưu Kỳ chiều chuộng, tự nhiên sẽ không khách khí ngồi hai bên Lưu Kỳ. Tình nhi nhanh nhẹn kéo tay Lưu Kỳ, tò mò hỏi:
- Thiếu gia hôm nay đi đâu? Vì sao về muộn như thế?
Lưu Kỳ biết các nàng cả ngày buồn thiu trong phủ vì thế không giấu diếm kể lại cho các nàng nghe chuyện trong ngày một hồi, chỉ có giấu diếm chút chuyện quan trọng. Dù vậy nghe vậy, nhưng đôi mắt hai nàng liền lóe sáng.
- Thái Vân kia thật xấu xa.
Tình Nhi nghe xong vẻ mặt tức giận nói. Tuy không biết cụ thể chuyện tình xảy ra, nhưng trong lòng nàng thiếu gia là tốt nhất, những kẻ đối địch với thiếu gia đều là kẻ xấu.
Uyển nhi dịu dàng ở một bên lắng nghe, cũng không phát biểu ý kiến gì, chỉ là sau khi nghe Tình nhi nói xong liền gật gật đầu.
Lưu Kỳ nhìn hai nàng vui vẻ, tâm tình nhiều ngày phiền toái lúc này cũng trở nên thanh tỉnh. Nhớ lại vừa nãy ánh mắt hai nàng tràn đầy vẻ tò mò, không khỏi nói:
- Các nàng nếu như cảm thấy trong phủ buồn chán, thì đi ra ngoài một chút cũng được.
- Thật vậy sao?
Tình nhi phấn chấn nhìn Lưu Kỳ, chỉ là giọng nói không dám khẳng định.
Mà ngay cả sắc mặt Uyển nhi cũng toát lên vẻ chờ đợi Lưu Kỳ xác minh.
- Thật. Chỉ là không được đi quá xa, hơn nữa nhớ kêu thị vệ đi theo.
Lưu Kỳ cười nói.
- Thiếu gia thật tốt.
Tình nhi nhảy dựng lên hô.
Uyển nhi ở bên cũng vui vẻ khôn xiết, nhưng ánh mắt nhìn Lưu Kỳ lại có vài phần nhu hòa, khiến cho Lưu Kỳ cảm giác bồn chồn khó chịu.
Uyển nhi hôm nay mặc một thân quần áo màu lam, có thể nói phối hợp vô cùng tương xứng với tính cách dịu dàng của nàng. Làn da trắng noãn như ngọc, khuôn mặt ôn nhu thanh nhã, trong vẻ thanh thuần mang theo sự quyến rũ nhẹ, thoạt nhìn vô cùng mê người, Lưu Kỳ nhất thời ngây ngốc ngắm nghía.
Ngay khi Lưu Kỳ bừng tình, liền thấy Uyển nhi kia bị chính mình ngắm nghía làm sắc mặt nàng đỏ bừng, bởi vậy có chút xấu hổ "khụ" một tiếng, tùy ý lên tiếng chào, rồi đi về phía tiền viện.
Khi Lưu Kỳ đi vào thư phòng, đã thấy đám người Lưu Bàn, Cam Ninh đã chờ đợi ở bên trong.
Lưu Kỳ nhìn hai người phía sau Cam Ninh, hỏi:
- Cam huynh, hai vị tráng sĩ này là?
Hai người phía sau Cam Ninh, Lưu Kỳ từng gặp một người, người kia chính là chàng thanh niên đi cùng Cam Ninh tới dâng lễ vật tặng Lưu Biểu, chỉ là chuyện tình cấp bách Lưu Kỳ chưa kịp chào hỏi đã phải rời đi. Về phần người còn lại, Lưu Kỳ chưa từng gặp, trong lòng muốn lưu lại bên ngoài thì hơn.
Cam Ninh đứng dậy chỉ vào gã thanh niên Lưu Kỳ gặp ngày hôm qua, nói:
- Đại công tử, đây là nhị đệ của ta - Tô Phi, võ nghệ bình thường, nhưng thủ pháp phóng ám khí tinh diệu vô cùng.
Tô Phi không đợi Cam Ninh dặn dò liền tiến lên khom người nói:
- Tô Phi tham kiến đại công tử.
Cam Ninh lại chỉ tay vào vị thanh niên khác nói:
- Đây là tam đệ của ta - Ngô Hùng, lắm mưu nhiều kế, kế hoạch xuất hành của chúng ta đều do tự tay y bày ra.
Ngô Hùng tiến lên phía trước nói:
- Ngô Hùng bái kiến đại công tử.
Tô Phi thì Lưu Kỳ không lạ, dù sao đêm đó Lưu Kỳ đã chứng kiến y ra tay, tuy không tồi, nhưng so ra vẫn kém đám người Lưu Bàn, không ngờ y còn có tài phóng ám khí. Về phần Ngô Hùng, Lưu Kỳ đánh giá sai. Bởi diện mạo Ngô Hùng rất bình thường, hơn nữa còn mang theo vẻ vũ dũng, bất kể là ai cũng sẽ không ngờ y là người đa mưu túc trí.