Chương 36
- Hai vị tráng sĩ xin hãy đứng lên, các vị đã để mắt tới Lưu Kỳ ta, thế nhưng vừa nãy lại khiến huynh đệ của các vị chịu ủy khuất, hi vọng các vị không trách.
Lưu Kỳ đỡ Tô Phi và Ngô Hùng dậy, sắc mặt có chút hổ thẹn. Nói cho cùng bọn họ tới Tương Dương chính là tìm mình để nương nhờ, ở trên địa bàn của mình lại khiến bọn họ chịu thiệt, thật sự có chút hổ thẹn.
- Đại công tử khiêm nhường rồi, nếu không có đại công tử tiếp nhận. Huynh đệ chúng ta hiện tại nói không chừng vẫn lưu lạc khắp nơi như trước. Là chúng ta gây phiền toái cho đại công tử mới đúng.
Ngô Hùng thành khẩn nói.
- Ha ha, đã như vậy, chúng ta cũng đừng nên cảm tạ lẫn nhau, đến đây đến đây, cũng đừng coi nhau là người ngoài. Lưu Kỳ ta tuy không muốn gây chuyện nhưng cũng không phải hạng người sợ phiền phức, sau này tuyệt đối sẽ không để các huynh đệ vô duyên vô cớ chịu ủy khuất tại Tương Dương.
Lưu Kỳ cười nói. Nói mấy câu này đã cho bọn họ thấy rõ ý tứ của mình, ngươi đã đến Tương Dương tìm ta nương nhờ, ta đương nhiên sẽ đảm bạo sự an toàn cho các ngươi.
- Ha ha, có những lời này của đại công tử, chúng ta cũng yên tâm.
Ngô Hùng cũng cười nói. Trong lòng lại đề cao Lưu Kỳ thêm vài phần, y dựa theo lời kể của Tô Phi y cảm thấy rất kính nể Lưu Kỳ. Sau khi tới gặp mặt lại luôn luôn quan sát Lưu Kỳ. Từ khi Lưu Kỳ xuất hiện ở cửa thành biểu hiện cực kỳ không tồi hoàn toàn lưu lại trong mắt y, cọn chuyện xử lý Thái Vân lại rất quyết đón, có nhu có cương, không chút dây dưa dài dòng, cư xử đúng mực thực sự quá tốt. Nếu không dè chừng, y cũng muốn khuyên Cam Ninh trợ giúp Lưu Kỳ. Hiện tại xem ra Lưu Kỳ thực sự là một vị chủ công đáng để bọn họ nguyện trung thành.
- Đại ca nghĩ Vương Tướng Quân sẽ xử trí Thái Vân thế nào?
Lưu Bàn ở bên hỏi. Bởi Thái Vân hôm nay ở cửa thành khiến y khó chịu, vì thế y tự nhiên sẽ không buông t
Lưu Kỳ nhìn về phía Ngô Hùng nói:
- Ngô huynh cho rằng Vương Tướng Quân sẽ xử trí Thái Vân thế nào?
Ngô Hùng này nếu có thể mưu tính để Cẩm Phàm tặc hành sự, suy nghĩ hẳn là không đơn giản, cũng không biết y có nhìn thấu chuyện này hay không?
Ngô Hùng tự nhiên biết Lưu Kỳ muốn thử tài mình, nhưng lúc này trong lòng Ngô Hùng đã có ý trợ giúp Lưu Kỳ. Lưu Kỳ hiện tại tuy thế lực yếu nhược, dưới trướng không có mấy người đáng tin cậy. Nhưng y nhận ra Lưu Kỳ không phải vật trong ao tù, một khi gặp gió sẽ hóa thành rồng. Đến lúc đó muốn y chú ý tới sẽ rất khó khăn. Hiện tại chính là cơ hội phô diễn sở trường, đề cao địa vị của mình trong lòng Lưu Kỳ.
- Ta cho rằng Thái Vân lần này không việc gì.
Ngô Hùng vừa mở miệng liền nói ra câu nói dọa người.
- Cái gì? Ngươi không nói lung tung đấy chứ? Thái Vân lần này vi phạm mệnh lệnh của Lưu Biểu và đối nghịch với Vương Tướng Quân sao lại có thẻ bình an vô sự?
Lưu Bàn lập tức rú lên.
Ngay cả đám người Lưu Tu, Lữ Giới cũng khó tin nhìn Ngô Hùng, chỉ có Mã Trung dương như đang suy nghĩ điều gì đó. Cam Ninh, Tô Phi biết rõ năng lực của Ngô Hùng, tự nhiên biết y sẽ không nói lung tung, ngược lại rất bình tĩnh.
Lưu Kỳ quan sát phản ứng của mọi người, thấy Mã Trung cơ trí trầm ổn đáng để bồi dưỡng, còn đám người Lưu Bàn, Lưu Tu, Lữ Giới còn kém xa, cần phải trải nghiệm thêm. Hắn cũng rất hứng thú đối với Ngô Hùng, Ngô Hùng vừa rồi nói vậy có thể thấy được y nắm rất rõ về tình hình Tương Dương. Còn Ngô Hùng chưa từng tới Tương Dương, vẻn vẹn chỉ nghe Tô Phi giới thiệu, lúc này nghe Lưu Kỳ nói lần nữa mới có thể đưa ra nhận xét.
- Oh, huynh tiếp tục nói đi.
Lưu Kỳ bình tình nói, người khác căn bản không biết hắn đang suy nghĩ gì.
Trong lòng Ngô Hùng lúc này càng thêm ngưỡng mộ Lưu Kỳ, bởi vì bản thân y không thể nhìn thấu Lưu Kỳ, đây chính là trường hợp đầu tiên y gặp được. Trước kia bất luận người nào y đều có dựa theo sắc mặt nhận ra chút manh mối, phỏng đoán được y nghĩ trong lòng, tiếp đến nghĩ cách ứng phó, nhưng Lưu Kỳ lại cho y cảm giác không rõ ràng.
- Thứ nhất, Thái Vân tuy ngăn cản chúng ta vào thành, nhưng hiện tại Tương Dương giới nghiêm, chúng ta mang theo ngựa và binh khí, Thái Vân có lý do chính đáng gây khó dễ cho chúng ta. Thái Vân giả bộ làm theo đúng quy định, không có lý do trị tội.
Ngô Hùng nói xong thoáng liếc nhìn Lưu Kỳ, thấy Lưu Kỳ vẫn như trước trong lòng có chút chột dạ, kiên trì nói:
- Thứ hai, Thái Vân là người Thái Thị, hiện tại Lưu Biểu sẽ không xung đột với Thái Thị, Vương Tướng Quân tự nhiên sẽ không là người đầu tiên khơi mào xung đột.
- Không tồi, Ngô huynh phân tích rất khá.
Trên mặt Lưu Kỳ cuối cùng nhếch lên tia tươi cười, bởi bản thân mình rốt cuốc đã có một mưu sĩ Tương Dương. Nhìn thấy Lưu Kỳ tươi cười Ngô Hùng cũng thở phào một hơi.
Lưu Bàn hung dữ nói:
- Lần này thực sự để tên Thái Vân kia chiếm chút tiện nghị, sớm biết vậy chúng ta động thủ giáo huấn y.
- Ha ha, Bàn đệ không cần tức giận, Thái Vân kia tuy vô sự, nhưng sẽ thể tiếp tục ở trong Phi Hổ Quân.
Sắc mặt Lưu Kỳ toát lên vẻ thần bí nói.
- Đại ca nói thật sao? Chẳng phải đại ca vừa nãy nói y không việc gì sao?
Lúc đầu Lưu Bàn vui mừng nhưng sau lại cảm giác vô cùng nghi hoặc, không chỉ có Lưu Bàn nghi hoặc mà mọi người ở đây đều cảm thấy nghi hoặc.
- Ngày mai các ngươi sẽ biết.
Lưu Kỳ không giải thích. Lưu Kỳ hắn tự nhiên biết trong lòng Vương Uy có ý hướng về mình, nhưng chỉ là có ý mà thôi, nếu nói ra không tốt cho ai cả. Vương Uy là người cương trực, sẽ không thể để Thái Vân ở trong Phi Hổ Quân, Lưu Kỳ đoán rằng y trước kia khẳng định muốn trừ bỏ người này, chỉ là chưa có lý do gì thôi, lần này vừa vạn cho y một lý do.
Lưu Kỳ không nói đương nhiên mọi người sẽ không hỏi. Thấy sấc trời đã tối, Lưu Kỳ liền để mọi người rời đi, chỉ lưu lại một mình Mã Trung. Dưới ánh đèn lung lay bất động trong gió, hai người im lặng không nói gì, trong phòng lúc này nhất thời yên tĩnh dị thường, mà ngay cả tiếng hít thở đều có thể nghe thấy.
Khi quay về Mã Trung đã muốn nói cho Lưu Kỳ biết, chính mình đuổi theo gã kia không thu được tin tức gì.
Lưu Kỳ nhìn Mã Trung, sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước, lúc này lóe lên tia tươi cười nói:
- Biết ta vì sao lưu ngươi lại không?
- Thuộc hạ không biết.
Mã Trung khom người đáp.
- Không tồi, trong đám thủ hạ của ta ngươi chính là người trầm ổn nhất, cũng là người suy nghĩ sâu xa nhất, lúc này đã đủ điều kiện trở thành một vị tướng lĩnh.
Lưu Kỳ nói đến đây, trong lòng có chút bất đắc dĩ. Trong tay không có người có thể dùng, mọi việc sẽ không thể làm. Nghĩ vậy lại có chút tự giễu, chính mình trong thời gian ngắn có đám người Lưu Bàn, Lưu Tu, Mã Trung đã là may mắn, thế nhưng vẫn còn chưa thỏa mãn, có lẽ tương lai cũng sẽ không thỏa mãn. Như vậy sao có thể buông tha đám người Từ Thứ, Gia Cát Lượng.
- Tạ ơn chủ công.
Trong khóe mắt bình tĩnh của Mã Trung lóe lên một tia kích động, có thể được Lưu Kỳ tán dương, nói rõ thời gian y được lãnh binh đã gần hơn. Là võ tướng ai không muốn lãnh binh đánh giặc, vì thế trong mắt chợt lóe lên tia kích động, sau đó khôi phục bình thường, bởi vì y biết tiếp đến Lưu Kỳ nhất định có chuyện muốn nói.