Chương 44
Mã Trung hiện tại đã dốc hết lòng đối với Lưu Kỳ, lúc này cung kính nói:
- Mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng.
Lưu Kỳ gật gật nhìn về phía Từ Thứ:
- Nguyên Trực huynh cảm thấy thế nào?
Từ Thứ lắc đầu xem như mình không có ý kiến. Ba ngày này Từ Thứ nói chuyện với Lưu Kỳ sự thân thiết tiến thêm một bước, hai người hợp nhau, ngôn từ vào lúc này đã vô cùng ăn khớp.
Lưu Kỳ nhìn về phía Cam Ninh, Cam Ninh tiến lên từng bước nói:
- Tám trăm kỵ binh đã chuẩn bị xong, tất thảy nghe theo sự sai khiến của đại công tử.
Cam Ninh lúc này tuy không chân chính đầu nhập Lưu Kỳ, nhưng bọn họ vừa tới Tương Dương thực sự cần quân công, nghe thấy Lưu Kỳ xuất chinh liền theo hắn ra chiến trường.
- Lên đường.
Lưu Kỳ thấy tất cả mọi người đã chuẩn bị xong, nhún mình lên ngựa tiến về phía trước. Từ Thứ theo sát bên người Lưu Kỳ, lúc sau là đám người Mã Trung, Lữ Giới, Cam Ninh. Đội ngũ hơn nghìn người chậm rãi tiền về phía cửa thành mà đi.
Ngoài cửa nam thành Tương Dương, người người đứng tấp nập, bọn họ đều đang chờ đợi Lưu Kỳ xuất hiện. Tất cả quan viên lớn nhỏ trong thành Tương Dương đều tập trung ở đây, dẫn đầu chính là Lưu Biểu. Bốn phía là Phi Hổ Quân mặc khôi giáp màu trắng, còn ở ngoài cửa thành Tương Dương một trăm dặm, hai van tinh binh đang nghiêm chỉnh chờ đợi, đây chính là quân đội theo Lưu Kỳ chinh phạt phản nghịch lần này.
Nhưng quân đội tối tân nhất chính là đội ngũ năm trăm người đứng không chớp mắt trên ngọn đồi cách bọn họ không xa. Năm trăm người này thoạt nhìn không khác gì quân đội bình thường, nhưng ánh mắt bọn họ khi ra chiến trường vô cùng bình tĩnh không chút kích động, không chút sợ hãi giống người bình thường ra chiến trường.
Vẫn là bộ khôi giáp màu trắng, bên trên có đầu hổ mà đen, nhưng bên cạnh đầu hổ lại có thêm một thanh lợi kiếm sát khí đằng đằng. Đây chính là Phi Hổ Vệ tinh nhuệ trong Phi Hổ Quân.
Cùng với tiếng vó ngựa lạch cạch giống như nhịp trống, đoàn người Lưu Kỳ xuất hiện ở cửa thành. Nhìn đám người xung quanh, Lưu Kỳ cũng không dừng lại mà tiếp tục thúc ngựa phóng về phía Lưu Biểu, khi còn cách Lưu Biểu năm mươi thước, Lưu Kỳ đột nhiên ghìm cương ngựa.
Thoáng chống, tiếng ngựa hí vang lên không ngừng, nhưng lại nhanh chóng khôi phục yên tĩnh. Hơn ngàn người cứ như vậy dừng lại trước mặt Lưu Biểu, nhìn đến động tác của đoàn người Lưu Kỳ, đột nhiên trong đám người liên tiếp vang lên tiếng hoan hô.
Lưu Kỳ nhảy xuống ngựa, bước nhanh tới trước mặt Lưu Biểu:
- Bái kiến phụ thân, đã khiến phụ thân chờ lâu.
Lưu Biểu nhìn Lưu Kỳ trước mặt, cười cười nâng Lưu Kỳ dậy nói:
- Ha ha, không tồi, không ngờ con ta thậm chí có thể cưỡi ngựa.
Sau đó Lưu Kỳ ngẩng đầu, nói với mọi người:
- Hôm nay là ngày Lưu Kỳ con ta, dẫn theo dũng sĩ Kinh Châu xuất chinh thảo phạt nghịch tặc, dẹp loạn Kinh Châu.
Nói xong tiếp nhận ấn tín trong tay tùy tùng bên cạnh, giao cho Lưu Kỳ.
Lưu Kỳ tiếp nhận ấn tín, có chút kích động:
- Con quyết bình định phản nghịch, giệt trừ nghịch tặc.
Đám người Thái Mạo cũng tiến lên chúc mừng nói:
- Cung chúc Tướng Quân Nam Chinh kỳ khai đắc thắc, chiến thắng trở về.
Tuy biết Thái Mạo nói những lời này là lời nói dối làm trò trước chỗ đông người, nhưng Lưu Kỳ vẫn trả lời:
- Nhờ cậy câu nói tốt lành của quân sư.
Tiếp đến, từng gã từng gã quan viên lớn nhỏ đến chào Lưu Kỳ, thanh âm chúc phúc vang lên không ngừng, cũng không biết trong đó có mấy người thật tâm.
Lưu Kỳ bái biệt Lưu Biểu xong, sau đó cùng Từ Thứ sóng vai hướng về phía đài cao, Mã Trung, Lữ Giới hai tay cầm ấn tín theo sát phía sau. Sau đó nhắm mắt nối gót theo sau. Lưu Kỳ vừa mới đứng lại, chợt nghe phía dưới có người cao giọng nói:
- Mạt tướng Thái Vân dẫn theo tướng sĩ toàn quân tham kiến tướng quân.
Hơn hai vạn người hô lớn:
- Tham kiến tướng quân.
Tiếng hô lớn rung trời, chấn động khắp nơi.
Tiếng hô vừa dứt lại chợt nghe có người hô lớn:
- Phi Hổ Vệ tham kiến tướng quân.
- Tham kiến tướng quân.
Người Phi Hổ Vệ tuy ít nhưng khí thế tuyệt đối không thấp hơn hai vạn người, thậm chí còn hơn.
Mấy vạn người cùng hô, thanh thế ngập trời, mà ngay cả Mã Trung, Lữ Giới theo sau Lưu Kỳ cũng phải biến đổi sắc mặt. Quay đầu nhìn về phía Lưu Kỳ, liền sắc mặt Lưu Kỳ và Từ Thứ vẫn như thường, hai người Mã Trung cố gắng thu liễm tinh thần, bình tĩnh chờ Lưu Kỳ lên tiếng.
Lưu Kỳ nhìn hai vạn quân đội phía dưới, rút bảo kiếm trên lưng ra, nói:
- Từ hôm nay trở đi, các người chính theo sự sắp xếp của ta, quân lệnh như núi, ai không nghe lệnh, giết! Gặp địch, bỏ chạy, chém! Làm hỏng thời cơ chiến đấu, chém!
Ba từ chém liên tục vang lên, lộ ra sát khí đằng đằng.
Ngay sau đó bảo kiếm vung lên, phịch một tiếng, một góc đài cao bị chém xuống.
Tướng sĩ toàn quân biểu hiện sửng sốt, sau đó cao giọng nói:
- Cẩn tuân quân lệnh.
Đám người phía dưới bị khí thế quân đội hù dọa cũng hô lớn.
- Lên đường.
Lưu Kỳ xuống đài cao, cưỡi chiến mã vọt qua cửa thành, hơn nghìn kỵ binh theo sát phía sau. Tiếp đến, Phi Hổ Vệ cũng nối gót theo sau. Cuối cùng là Thái Hòa dẫn theo hai vạn quân đội.
Trong đám người, có một nam một nữ lẳng lặng nhìn toàn bộ quá trình, khí chất ôn hoàn không màng danh lợi, khiến cho người xung quanh tự giác lưu lại không gian cho hai người. Bởi vậy hai người không bị ảnh hưởng bởi đám người đông đúc.
Hai người này chính là hai cha con ba ngày trước bình luận về Lưu Kỳ ở Tụ Phúc Lâu. Thiếu nữ kia vẫn một thân áo trắng, chỉ là trong tay có thêm một thanh bảo kiến, khiến nàng càng có thêm khí khái bức người.
- Thế nào?
Nam tử trung niên hỏi, trong mắt hiện lên vài phần tán thưởng.
Thiếu nữ bạch y tán thưởng nói:
- Lần đầu tiên ra chiến trường, có thể bình tĩnh đối mặt với khí thế của hai vạn người, không phải người bình thường có thể làm được.
Nam tử trugn niên gật đầu, nói:
- Chàng thanh niên bên cạnh hắn cũng bất phàm, một thân y phục màu xanh thế nhưng khó nén khí thế bức người, Lưu Kỳ có được người này tương trợ hẳn là không có chuyện gì.
Thiếu nữ áo trắng gật đầu không nói gì, nàng hiện tại đã biết vì sao Lưu Kỳ và chàng thanh niên kia ở cùng một chỗ, hóa ra hôm đó đến mời chàng thanh niên này tương trợ.
Ở chỗ khác trong đám người, ba người Tư Mã Huy nhìn chàng thanh niên bên cạnh Lưu Kỳ thật lâu không nói gì, đợi đoàn người Lưu Kỳ đi xa, Tư Mã Huy mới thở dài nói:
- Không ngờ hai người bọn họ lại đi cùng nhau, không ngờ Lưu Kỳ này có bản lãnh mời được Từ Nguyên Trực, thực sự nằm ngoài dự tính của mọi người.
Bàng Đức Công gật gật đầu nói:
- Hắn lần trước hỏi ta chỗ ở của ba người kia, ta còn tưởng rằng hắn chỉ thuận miệng nói, không ngờ chỉ cách vài ngày hắn liền tìm được một người. Xem ra Lưu Kỳ cũng không đơn giản.
Tống Trọng cũng gật gật đầu, xem như đồng ý với cách nói của Bàng Đức
Đại quân dần dần hình thành một con sông uốn lượn thật dài, nơi đây cách thành Tương đã 20 dặm, Phi Hổ Vệ phía trước vẫn thần thái sáng lạng như trước, bộ dáng tràn đầy sinh lực. Tám trăm kỵ sĩ Cẩm Phàm quanh năm kiếm ăn trên lưng ngựa thực sự khoảng cách 20 dặm đối với bọn họ mà nói không tính là gì, lúc này bọn họ vẫn một bộ y phục gọn gàng cưỡi trên lưng tuấn mã nhìn như là vừa mới khởi hành.