Chương 47
Vừa nãy tiếng trống đột nhiên ngừng lại, Thái Hòa muốn để mọi người yên lòng đã sai người tới thao trường xem xét Lưu Kỳ có thực sự chém đầu người tới muộn hay không? Nghe thấy hạ nhân quay về bẩm báo, Thái Hòa và mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiếng kêu thảm thiết trên thao trường không ngừng lại, sau hồi trống thứ hai và thứ ba vang lên, người tới trình diện càng lúc càng nhiều, ngay cả những quân sĩ được cấp trên mệnh lệnh không tới cũng có một số người chạy tới.
Đám quân sĩ bị phạt mấy chục quân côn da tróc thịt bong liên tiếp kêu thảm, khiến đám quân sĩ có mặt ở đây ai nấy đều kinh hồn bạt vía, bọn họ đều ngừng thở hoặc là trực tiếp nhắm mắt lại. Nhưng tiếng kêu thảm vẫn xuyên qua lỗ tai làm cho thân thể bọn họ không tự chủ được run lên lẩy bẩy.
Sau hồi trống thứ ba dừng lại, tiếng kêu thảm thiết cũng dần dần lắng xuống. Triệu Luy mang theo quân sĩ tiến tới trước mặt Lưu Kỳ nói:
- Khởi bẩm Tướng Quân, còn có năm trăm mười ba người không tới, dựa theo quân kỷ phải xử trảm.
Lưu Kỳ gật đầu nói:
- Đã như vậy, ngươi hãy tự mình xử lý là được.
Nói xong nhìn về phía Cam Ninh nói:
- Cam Tướng Quân ở bên trợ giúp.
Triệu Luy dẫn theo tám trăm người của Cam Ninh và quân đội Lưu Kỳ giao cho y đi bắt người. Trên thao trường lúc này dường như đã sắp nổ tung.
- Thực sự muốn chém đầu? Đây chính là hơn năm trăm người nha.
- Tám phần là thật, ta thấy lần này tướng quân nhất định muốn lập uy.
- Không ngờ tướng quân còn nhỏ tuổi thế nhưng hung hãn chẳng khác gì lão tướng quân, năm trăm người nói giết liền giết.
. . . . .
- Lưu Kỳ mau thả ta, ta là người Thái Thị ngươi cũng dám chém, không sợ đắc tộ với Thái Thị chúng ta sao?
Thái Hòa bị bắt tới, giọng điệu vẫn the thé nói.
Lưu Kỳ nhìn y một cái, rồi nói với Triệu Luy:
- Giết.
Ngô Hùng vung tay chém xuống, máu tươi bắn tung tóe, đầu Thái Hoa lăn lông lốc trên mặt đất.
Vài tên thuộc hạ của Thái Hòa kêu lên:
- Lưu Kỳ ngươi dám giết tướng quân của chúng ta, tướng quân của chúng ta là người Thái Thị chính thống, ngươi cũng dám giết. Thái Thị sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Đám người Thái Hòa đều cùng ý nghĩ, cho rằng Lưu Kỳ chỉ bắt bọn họ lại đánh một chút sẽ không sao, không ngờ Lưu Kỳ lại dám giết người.
- Hừ, chết đến nơi rồi còn không biết.
Triệu Luy nói xong liền vung tay lên, vài tên quân sĩ liền tiến lên chém đầu bọn họ. Những người khác nhìn thấy mấy cái đầu người đẫm máu trên mặt đất, đều sợ tới mức toàn thân mềm nhũn.
Những người này ủng hộ Thái Hòa nhưng cũng tử trung đối với Thái Hòa, lúc này thấy Thái Hòa bị giết lập tức quỳ xuống cầu xin.
Lưu Kỳ không hề bỏ qua cho bọn họ, trên thao trường tràn ngập máu tươi, mùi máu tanh lan tỏa bốn phía, một số người không nhịn được nôn mửa, còn có một người sợ hãi bỏ trốn, nhưng chưa chạy được bao xa liền bị Phi Hổ Vệ ở bên bảo hộ chém chết.
Trong khi tâm tình khủng hoảng lan tràn khắp trong quân, Lưu Kỳ tiến lên quát:
- Các ngươi là ai? Các ngươi là quân nhân, quân nhân ngay cả chút máu tươi cũng sợ hãi, vậy sau này sao có thể ra chiến trường, sao có thể giết địch?
Tâm tình quân sĩ trên thao trường thoáng bình tĩnh lại, bọn họ đã lâu lắm rồi khôn ăn nằm trên chiến trường, không thấy máu tươi, nhất thời có chút chưa thích ứng được.
Lưu Kỳ lại nói:
- Các ngươi yên tâm, chỉ cần không phạm quân kỷ ta sẽ không giết người bừa bãi, về phần ghế trống ta sẽ tìm người tạm thời bổ sung, sau này luận quân công, người có công ban thưởng, người có tội chịu phạt.
Sau khi giải tán đám quân sĩ quay về quân trướng trong lòng vẫn mang theo nỗi sợ hãi, đám người Lưu Kỳ cũng thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc sự tình đã xử lý tốt, bằng không tâm tình khủng hoảng lan tràn, sớm muộn gì cũng sẽ bùng phát bạo loạn. Từ khi Trương Tiện làm phản tới nay, đám quan viên này vẫn chưa tỏ rõ thái độ, Trương Tiện tuy nắm trong tay quân quyền Trường Sa, nhưng tướng lãnh có thể dùng cũng chỉ có mấy tên.
Ví như Hàn Huyền, Hoàng Trùng là đại tướng có uy danh khá cao trong quân, nhưng vẫn chưa tỏ rõ thái độ, hôm nay y nhân cơ hội này muốn trong thành Trường Sa không còn ai phản đối y.
Trương Tiên giơ chén rượu lên nói:
- Hôm nay là ngay đại sự của Trường Sa ta, vì hôm nay chúng ta rốt cuộc thoát ly, không còn phụ thuộc Lưu Biểu. Sau này chúng ta có thể không cần nhìn sắc mặt thế gia đại tộc trong thành Tương Dương.
Nói xong y uống một hơi cạn sạch.
Mọi người thấy Trương Tiện uống cạn, cũng chỉ có thể nâng chén lên, bởi phần lớn người nhà bọn họ đều nằm trong tay Trương Tiện.
Trương Tiện nhìn Hoàng Trung nói:
- Hoàng lão đệ, Lưu Biểu lần này phái tiểu tử Lưu Kỳ vẫn còn lông tơ đến đây tìm cái chết, ngươi cảm tháy thế nào?
Hoàng Trung là lão tướng Kinh Châu, năm nay đã gần năm mươi tuổi, nếu không phải mắc bệnh nặng có lẽ lúc này nói không chừng còn ở Tương Dương nhậm chức Trung Lang Tướng. Nhìn Trương Tiện, Hoàng Trung âm thầm lắc đầu, bởi y là người hiểu rất rõ tình hình Tương Dương, Trương Tiện dựa vào chút thực lực này muốn tạo phản thực sự chính là đón nhận cái chết. Nhưng hiện tại y là người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, bản thân vẫn còn trong tay đối phương. Hoàn Trung gật gật đầu nói:
- Đúng là Lưu Kinh Châu mắc sai lầm lớn, ta thấy Lưu Kỳ này yếu đuối vô năng, không đáng ngại.
Trương Tiện cười ha hả nhìn về phía Hàn Huyền. Hàn Huyền ở Trường Sa uy danh không bằng Trương Tiện, nhưng trong lòng dân chúng uy danh của Hàn Huyền còn cao hơn so với Trương Tiện, chỉ có điều không có quân quyền, vì thế Trương Tiện cũng làm ngơ. Lúc này thấy Trương Tiện hỏi, Hàn Huyền nói:
- Hán Thăng nói không sai, Lưu Kỳ này không đáng ngại.
Thấy Hoàng Trung, Hàn Huyền chịu thua, Trương Tiện rất cao hứng vì thế uống tới khi say mềm mới tan cuộc.
- Chạy nhanh chút.
Đại quân tiến lên cực nhanh, thỉnh thoảng có quân sĩ cưỡi ngựa ở bên thúc giục. Đám quân sĩ quần áo tả tơi, tóc rối tung, toàn thân dính đầy tro bịu, đại đao trường thương được bọn họ nâng quá đỉnh đầu, cước bộ nối gót nhau tiến về phía trước.
Nếu như tập luyện không tốt sẽ bị ghi tên, tới khi đoàn quân nghỉ ngơi, bọn họ chỉ có thể nhìn người khác nghỉ ngơi. Sau khi Lưu Kỳ nắm toàn bộ quân đội trong tay, Lưu Kỳ vì muốn đề cao sức chiến đấu của quân đội, mỗi ngày đều thúc quân đi trăm dặm. Đối với binh lính sau thời gian dài không tập luyện, quả thực không có khả năng hoàn thành.
Quân đội mỗi ngày đều tập luyện mệt mỏi, một khi được nghỉ ngơi ngay cả ăn cơm cũng chưa kịp ăn đã ngục xuống ngủ, lúc sau còn không thể đứng dậy đi ăn cơm. Nhưng ngày hôm sau vẫn phải tiếp tục hành quân như vậy, nếu không ăn cơm vậy càng không thể đuổi kịp đoàn quân.
Bên cạnh thỉnh thoảng có kỵ binh cưỡi ngựa đi ngang qua, đoàn bộ binh cũng không thèm khát, bởi vì bọn họ còn mệt mỏi hơn so với dùng hai chân. Mới đầu cũng có người không phục muốn đổi vị trí với kỵ binh, nhưng không ngờ còn chưa trụ vững một ngày đã mệt mỏi gục xuống.
Ngồi trên lưng ngựa nhìn thì thoải mái, nhưng nếu băng băng chạy quanh đoàn quân không ngừng nghỉ, sau một ngày thân thể chịu sức ép chịu không nổi. Ngay cả cơm đều không ăn được.