Chương 55
Trương Tiện nghe Lưu Kỳ nói, trong lòng không kiềm được giận dữ lúc này sai người ra khỏi thành đuổi theo mấy người, không ngờ đám người Lưu Kỳ vừa nói xong liền rời đi. Người của y còn chưa ra khỏi thành thì đám người Lưu Kỳ đã rời khỏi.
Đám người Hoàng Trung nghe được Lưu Kỳ nói thầm khen hay một tiếng, lời này của Lưu Kỳ hiện tại không có tác dụng gì, nhưng vào thời khắc mấu chốt có thể trở thành đòn trí mạng. Dân chúng, binh lính trong thành không nhiều người tử trung với Trương Tiện, một khi Trương Tiện giao chiến bị vây vào hoàn cảnh xấu, bọn họ vì bảo toàn bản thân chắc chắn sẽ tìm Lưu Kỳ nương tựa. Có một nhóm người đi theo, tiếp đến sẽ có nhiều nhóm khác, đại quân của Trương Tiện chắc chắn suy sụp.
Trương Tiện vô cùng tức giận, còn chưa giao chiến đã bị Lưu Kỳ đánh thắng một trận, khiến y sao có thể không buồn bực cho được. Trong lòng thầm thề ngày mai nhất định phải nghiền nát tiểu tử Lưu Kỳ kia.
- Các vị thấy đấy, Lưu Kỳ này kiêu ngạo như thế hiển nhiên không đáng để vào mắt, ngày mai xuất thủ nhất định phải nghiền nát tiểu tử Lưu Kỳ này.
Trương Tiện quay đầu nói với mọi người.
Người nhà đám người Hoàng Trung trong tay Trương Tiện, thấy Trương Tiện nổi nóng, chỉ có thể đáp:
- Đại nhân yên tâm, ngay mai nhất định lấy công đạo thay đại nhân.
Trở lại quân doanh, Lưu Kỳ sai người triệu tập mọi người đến.
Không lâu sau ba huynh đệ Cam Ninh cùng nhau tiến đến, ngay sau đó Vương Nghị một thân khôi giáp màu trắng chạy tới. Tiếp đến Triệu Luy sắc mặt uy nghiêm, theo sát là Lữ Giới cũng cùng nhau tới.
Lưu Kỳ nhìn mọi người đến đông đủ, liền nói qua tình hình vừa nãy:
- Vừa nãy ta và Nguyên Trực huynh cùng nhau xem xét tình hình xung quanh thành Lâm Tương một chút. Trương Tiện xây dựng thành Lâm Tương so với huyện Du còn hùng vĩ hơn nhiều, bốn phía tường thành đều trùng tu rất cao và dày. Thậm chí nhiều chỗ còn dùng thép bao quanh. Song đào ngoài thành bảo vệ thành cũng được đào rộng và sâu hơn. Mà xung quanh thành đều có binh lính tinh nhuệ phòng thủ nghiêm mật, cứ cách mấy thước lại có một nỏ tiễn. Hiện tại quân ta vừa tới thành Lâm Tương, tiếp đến nên làm thế nào, mọi người có ý kiến gì không?
Lưu Kỳ nói xong nhìn đám người trước mắt. Nhưng kết quả lại khiến cho hắn có chút thất vọng, đám người trước mắt ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi không ai nói lời nào. Còn đám người Mã Trung cũng có chút ngạc nhiên, mọi chuyện tấn công thành trì đều do chủ tướng quyết định sau đó hạ mệnh lệnh để bọn họ chấp hành, chừa từng thấy người nào thương lượng cùng bộ họ như Lưu Kỳ, nhất thời có chút không tiếp thu được.
Lưu Kỳ bất đắc dĩ nhìn về phía Từ Thứ hi vọng Từ Thứ có thể có chút ý kiến.
Từ Thứ và Lưu Kỳ từng thảo luận về vấn đề này, Lưu Kỳ nói vậy chính muốn tiếp thu ý kiến mọi người, để có thể đưa ra quyết định thêm sáng suốt. Từ Thứ tuy cảm nhận được làm như vậy tổn hại tới sự uy nghiêm của chủ tướng, nhưng cũng không phản đối. Hiện tại nhìn thấy Lưu Kỳ xấu hổ, vì thế nói:
- Thành trì Lâm Tương chắn chắn dễ thủ khó công, ta nghĩ tướng quân phải dụ địch ra khỏi thành, vì ở ngoài thành dễ tiêu diệt bọn họ hơn so với trong thành nhiều. Hơn nữa chính là gây rối loạn quân địch trong thành khiến quân địch nội loạn, thừa dịp hỗn loạn mở cửa thành ra, chắc chắn có thể một lần đánh tan phản nghịch.
Lưu Kỳ gật gật đầu, hai biện pháp này của Từ Thứ đều là biện pháp hiễu hiệu nhất, nhưng làm thế nào dẫn dụ Trương Tiện ra ngoài thành cũng là vấn đề khó khăn, Trương Tiện kia bố trí thành trì chắc chắn như vậy chính là muốn đối phó với Lưu Kỳ, sẽ không dễ dàng ra khỏi thành. Kế sách làm tan rã quân địch sẽ dễ dàng hơn chút, Trương Tiện kia muốn khống chế quân đội Trường Sa tất nhiên phải cướp đoạt quân quyền trong tay một số người, tự nhiên sớm có địch nhân ẩn nấp bên trong. Ngoài ra Trương Tiện ở Trường Sa làm Thái Thú nhiều năm như vậy không thể không có cừu địch, nhưng người này chính là đối tượng có thể lợi dụng rất rốt.
Nhưng biện pháp thứ hai cần phải rất hiểu biết thế cục trong thành Lâm Tương, hiện tại Lưu Kỳ hoàn toàn không có tin tức về phương diện này, như vậy cũng chỉ có thể thử trước biện pháp này một lần.
- Ta nghĩ ngày mai dẫn binh tới chân thành khiêu chiến xem Trương Tiện có phản ứng gì, hôm nay nhìn thấy Trương Tiện, tuy chọc giận y, nhưng y trở về chỉ cần suy nghĩ chút ít liền hiểu ra đầy là kế khích tướng. Ngày mai y có nghênh chiến hay không rất khó có thể xác định.
Lưu Kỳ nói.
Lưu Kỳ nhắn nhủ chút chuyện tình, mới để mọi người rời đi, duy chỉ giữ lại một mình Từ Thứ.
- Nguyên Trực huyhnh, huynh xem phải làm thế nào mới có thể để tất cả mọi người nói ra suy nghĩ của bản thân?
Lưu Kỳ có chút buồn rầu, bởi vì mọi người vừa nãy phản ứng hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.
- Tướng quân, ta còn cho rằng làm như vậy sẽ làm tổn hại tới sự uy nghiêm của tướng quân, cần phải biết rằng quân đội có phép tắc của quân đội, nếu cấp dưới nghi ngờ quyết định của tướng quân, chắc chắn khi chấp hành sẽ có điều do dự.
Từ Thứ suy nghi nói ra nghi hoặc trong lòng.
Lưu Kỳ cười nói:
- Nguyên Trực huynh quá lo lắng, hiện tại có Nguyên Trực huynh đưa ra chủ ý cho ta tự nhiên không cần phiền toái nhưu vậy, nhưng sau này một khi những tướng lĩnh đó trấn thủ một phương, bên người bọn họ không có người tài để hỏi, bọn họ phải làm thế nào để đưa ra quyết định. Mọi người như vậy cùng nhau nghĩ biện pháp suy cho cùng có thể nghĩ ra biện pháp tốt nhất. Còn về vấn đề tổn hại uy nghiêm, chẳng qua chỉ là cấp dưới đưa ra chủ ý thôi, quyết định cuối cùng vẫn là tướng quân quyết định, có lẽ không tổn hại gì tới uy nghiêm của tướng quân.
- Tướng quân suy nghĩ rất chu toàn, có ánh mắt nhìn xa trông rộng khiến ta vô cùng bội phục.
Từ Thứ nghe được Lưu Kỳ nói như vậy, trong lòng thực sự bội phục, dựa theo ý nghĩ như vậy của Lưu Kỳ trong tương lai nhất định một quận một huyện có thể chống cự địch nhân. Không hề giống như bây giờ, chỉ dựa vào tướng quân quyết định thắng lợi trong chiến trang.
- Nguyên Trực huynh cảm thấy Trương Tiện này thế nào?
Lưu Kỳ có chút không hiểu rõ về Trương Tiện này, phải biết bằng một người làm Thái Thú nhiều năm như vậy làm sao có thể dễ dàng bị chọc giận.
- Trương Tiện này thực sự cổ quái, theo biểu hiện của y mà nhìn nhận đích thực là người lỗ mãng, nhưng y có thể làm Thái Thú nhiều năm như vậy, vì sao ngay cả tâm tình của mình cũng không khống chế được? Trừ phi y cố tình làm như thế để mê hoặc tướng quân.
Từ Thứ cũng có chút không rõ.
- Trường Sa có tin tức truyền đến không?
Lưu Kỳ hỏi. Trước mắt bọn họ biết quá ít tình hình trong thành Lâm Tương, Trương Tiện này vì đối phó với Lưu Kỳ đã sớm đóng chặt cửa thành, chỉ có quân đội mới được phép ra vào, ngoại nhân chỉ biết được tình hình thành Lâm Tương vài ngày trước mà thôi.
- Còn chưa có tin tức gì, chỉ là trong vòng hai ngày nữa sẽ có tin tức truyền đến.
Từ Thứ lắc đầu.
- Ngày mai trước hết thử xem nền tảng của Trương Tiện, xem Trường Sa có người tài hay không?