Chương 56
Lưu Kỳ cười nói, đối với đám người Hoàng Trung, Dương Linh Lưu Kỳ cũng rất tò mò, xem bọn họ có lợi hại giống như lời đồn hay không. Hiện tại bên cạnh hắn chỉ có mấy người Mã Trung, Cam Ninh bởi vậy hắn vô cùng lo lắng cho bọn họ.
Thành Lâm Tương.
Trong phủ Thái Thú, Trương Tiện và Trương Dịch trong thư phòng bàn bạc chuyện tình.
Trương Dịch thỉnh thoảng nhìn về phía Trương Tiện trong mắt tràn ngập nghi hoặc, y đi theo bên cạnh phụ thân đã vài năm, rất hiểu tính cách của phụ thân. Trong ấn tượng của y phụ thân chưa bao giờ tức giận như ngày hôm nay, cho dù đệ đệ bị bắt sắc mặt cũng chỉ có chút âm trầm mà thôi. Bởi vậy y vô cùng khó hiểu.
Trương Tiện ngẩng đầu thoáng liếc nhìn Trương Dịch, phát hiện ánh mắt nghi hoặc của Trương Dịch, liền hỏi:
- Có phải ngươi nghi hoặc vì sao vi phụ hôm nay nổi giận phải không?
Trương Dịch thấy phụ thân nhận ra suy nghĩ trong lòng, không dám giấu diếm mà thành thật nói:
- Đúng vậy, phụ thân hôm nay vì sao giận dữ? Chẳng lẽ bởi vì Lưu Kỳ kia?
Trương Dịch cho rằng Trương Tiện thấy Lưu Kỳ mới giận dữ cũng không phải quá kỳ quái.
Trương Tiện cười nói:
- Đích thực không phải bởi Lưu Kỳ mà vi phụ biểu hiện như vậy, đó là vi phụ cố ý để Lưu Kỳ thấy để hắn sinh lòng coi thường vi phụ, như vậy hắn mới dễ dàng phạm sai lầm, cơ hội thủ thắng của chúng ta lại càng nhiều.
- Chỉ là trong thành Trường Sa, không ít người biết được tính cách của phụ thân, chẳng lẽ có thể giấu diếm được Lưu Kỳ sao?
- Ha ha, vi phụ mười ngày trước sai người đóng chặt cửa thành chính là muốn mê hoặc Lưu Kỳ, tuy nhiều người trong thành Trường biết tính cách của vi phụ, nhưng bọn họ hiện tại đều không thể ra vào thành, như vậy sao có thể nói cho Lưu Kỳ?
Trương Tiện cười nói.
- Phụ thân anh minh.
Trương Dịch lúc này mới biết Trương Tiện vì sao phụ thân sớm sai hắn hạ lệnh đóng cửa thành, trong lòng không khỏi càng thêm bội phục phụ thân.
- Phụ thân sẽ xử lý đám người Hoàng Trung kia như thế nào? Đám người này ngoài mặt cung kính đối với phụ thân nhưng thực tế luôn luôn âm thầm chống đối phụ thân, phụ thân không thể không đề phòng bọn họ.
Trương Dịch cũng đã rất phiền chán đám người Hoàng Trung, bởi nếu không có bọn họ bản thân y cũng sớm có thể nắm giữ chút quân quyền.
- Đừng vội, người nhà đám người bọn họ đều trong tay ta, bọn họ sẽ không dám trở mình, đợi ngày mai vi phụ đưa bọn họ ra chiến trường để bọn họ và Lưu Kỳ chém giết lẫn nhau, há lại không thoải mái. Đây chính là kết cục đối nghịch với ta.
Trương Tiện nói xong, cười ha hả.
Giống vậy, trong phủ Hàn Huyền, đám người Hàn Huyền, Hoàng Trung, Dương Linh đều tụ tập ở nơi này.
- Trương Tiện này ngày mai chắc chắn muốn chúng ta giao chiến với Lưu Kỳ, các người có biện pháp gì không?
Hàn Huyền mở miệng trước. Hiện tại trong phủ Hàn Huyền cũng đề phòng nghiêm ngặt, điều này là vì đề phòng Trương Tiện phái người giám sát.
- Trương Tiện đáng giận như thế, bằng không ta trực tiếp đi giết chết Trương Tiện kia?
Dương Linh tính khí nóng nảy nhịn không được nói.
Hàn Huyền nhìn Dương Linh lắc đầu, Dương Linh là thủ hạ của y, cái gì cũng tốt chỉ có tính tình nóng nảy. Hàn Huyền nhìn về phía Hoàng trung.
Hoàng Trung thở dài:
- Ta cũng không có cách gì, Trương Tiện này tuy đáng giận nhưng lại bắt được điểm yếu của chúng ta.
Hàn Huyền trầm mặc một hồi, rồi nói:
- Ta có biện pháp, không biết có thể thi hành hay không?
- Biện pháp gì?
Hoàng Trung, Dương Linh cùng lúc hỏi.
- Ngày mai, khi chúng ta và Lưu Kỳ giao chiến, hãy nói tình hình của chúng ta với Lưu Kỳ, xem hắn có biện pháp gì hay không?
Hàn Huyền có chút bất đắc dĩ nói.
- Nếu như làm như vậy để Trương Tiện biết, vậy chẳng phải chúng ta càng thêm nguy hiểm sao?
Hoàng Trung nhíu mày nói.
- Hiện tại chỉ có thể đánh cuộc một phen, Trương Tiện kia sớm muộn gì cũng sẽ giết chúng ta, chỉ có đánh cuộc thắng chúng ta mới có thể thoát hiểm, nếu thua chẳng qua chúng ta chết sớm vài ngày mà thôi.
Hàn Huyền nói.
Dương Linh là người trung thành và tận tâm với Hàn Huyền, lúc này tỏ thái độ trước:
- Ta xin nghe theo lời đại nhân.
Hài người nhìn Hoàng Trung chờ quyết định của y.
- Được rồi, cũng chỉ có như vậy.
Hoàng Trung gật gật đầu.
Tùng tùng tùng. . . Tiếng trống trận nặng nề vô cùng vang dội vào sáng sớm, hàng đàn hàng đan chim ở núi rừng xa xôi sợ hãi bay lên, tiếng bước chân trầm thấp cuốn theo tro bụi che lấp mặt trời, bầu trời vốn âm trầm lại càng thấp bé và hắc ám.
Trường thương, đại đao sắc bén lộ ra hàn khí nhè nhẹ, cấu thành một mảnh rừng đao, rừng thường. Thanh âm khôi giáp hỗn loạn cọ xát vào nhau khiến thân thể người ta ớn lạnh.
Lưu Kỳ một thân giáp nhẹ ngồi trên lưng ngựa, Từ Thứ cũng ở bên sóng vai cùng Lưu Kỳ mà đi, Mã Trung, Lữ Giới một trái một phải bảo vệ Lưu Kỳ. Cam Ninh, Tô Phi, Chu Thương. . . Theo sát phía sau, sau lưng là năm trăm Phi Hổ Quân hộ vệ, cả đám quân sĩ mặc khôi giáp màu trắng đi trong đại quân khiến người ta cảm giác vô cùng dị thường.
Đại quân thanh thế lớn tự nhiên thức tỉnh binh lính trên thành Lâm Tương, sớm đã có người tiến đến bẩm báo cho Trương Tiện. Không lâu sau Trương Tiện và đám người Hoàng Trung cùng nhau tiến lên đầu tường thành. Trương Tiện nhìn đại quân ngoài thành, cười nói:
- Tiểu tử Lưu Kỳ, sớm vậy liền đến tìm cái chết, có phải không đủ kiên nhẫn sống hay không?
Lưu Kỳ đưa tay chỉ vào Trương Tiện trên thành nói:
- Phản tặc Trương Tiện mau đến đón nhận cái chết.
Ngay sau đó hai vạn đại quân cùng nhau hô lớn:
- Phản tặc Trương Tiện mau đến đón nhận cái chết!
- Phản tặc Trương Tiện mau đến đón nhận cái chết!
- Phản tặc Trương Tiện mau đến đón nhận cái chết!
Tiếng hô rung trời vang vọng khắp nơi, thậm chí có binh linh trên tường thành cảm nhận được tường thành lắc lư. Dân chúng trong thành Lâm Tương không ai không ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài thành, suy đoán xem chuyện gì xảy ra.
Sĩ khí đại quân Lưu Kỳ cao ngất ngưởng, khiến Trương Tiện vô cùng chấn động, trong mắt y nhìn nhận đám binh lính kia thật lâu rồi không trải qua huấn luyện hiện tại ý chí cao ngất như này là chuyện không thể. Giải thích duy nhất chính là trong mấy ngày này, được Lưu Kỳ kích khởi ý chí, sĩ khí vùng dậy.
Trong lòng Trương Tiện càng thận trọng hơn đối với Lưu Kỳ, bởi Lưu Kỳ có thủ đoạn như thế thực sự là đối thủ khó chơi. Nhưng lúc này cũng không phải thời điểm lùi bước, Trương Tiện quát lớn về phía cửa thành:
- Mở cửa thành.
Lúc sau quay đầu nhìn về phía mấy người Hoàng Trung nói:
- Lần này phải phiền Hoàng lão đệ ra ngựa, để tiểu tử Lưu Kỳ thấy thành Lâm Tương ta không phải không có người tài.
Trương Tiện không có hạ giọng, thanh âm trầm tĩnh thong dong, khiến cho khí thế đại quân quanh hắn bị Lưu Kỳ ép tới mức không thở nổi lúc này tăng lên vài phần ý chí chiến đấu. Binh sĩ vừa nãy chấn động bởi đại quân Lưu Kỳ bừng tỉnh lĩnh, sắc mặt tái nhợt khôi phục ý chiến đấu lần nữa.
Hoàng Trung nhìn nhận chuyện này, tâm tình có chút nặng nề, Trương Tiện này xem ra khó đối phó hơn nhiều so với tưởng tượng. Nếu như y đã vạch kế hoạch, người thân trong gia đình mình cũng khó tránh khỏi bị hại, sắc mặt không đổi gật gật đầu nói: