Chương 63
- Mở cửa thành.
Trương Tiện lúc này muốn dẫn theo tám nghìn binh mã rời khỏi thành, binh mã của ngươi đã ở thành nam, vậy ta từ thành bắc rời đi.
Cửa thành mở rộng, đại quân tám nghìn người tụ tập ở cửa thành chuẩn bị rời khỏi thành. Trương Tiện đột nhiên nghe được người hô lớn:
- Trương Tiện chạy đâu?
Ngay sau đó Phi Hổ Vệ khôi giáp trắng bạch xuất hiện trong tầm mắt Trương Tiện. Trương Tiện hốt hoảng lập tức dẫn theo binh mã rời khỏi thành.
Trương Tiện vừa ra khỏi cửa thành, còn chưa qua sông đào bảo vệ liền thấy phía trước ầm một tiếng, một đám khí cụ nguyên bản vứt lả tả trên mặt đất bốc cháy, ánh lửa lóe sáng tận trời.
- Phía trước có lửa lớn.
Trước có lửa, sau có truy binh, tiến thoái lưỡng nan, đại quân Trương Tiện vào lúc này nhốn nháo không chịu nổi. Quân đội của Trương Tiện đầu tiên bị trúng tên gã xuống, ngay sau đó là sự chém giết của Phi Hổ Vệ.
Tiếng kêu thảm thiết, tiếng hoảng loạn hô lớn, thanh âm cầu cứu xen cùng một chỗ, máu tưới bắn tóe lên đầu, chân đứt tay cụt văng khắp nơi, máu tanh dị thường. Phi Hổ Vệ giống như một đám máy chém, giết chóc không ngừng nghỉ, máu tươi nhiễm đỏ khôi giáp màu trắng bạch, kèm theo đó là những hàng máu tươi dính vào khôi giáp sáng bóng từ từ chảy xuống.
Cẩm Phàm Tặc theo sát phía sau không chút yếu thế, từ ngõ nhỏ xung phong liều chết xông ra, đại quân Trương Tiện căn bản không còn ý chí chống cự, tiếng chuông giống như khúc nhạc buồn đòi mạng, gặt hái một đống sinh mệnh.
Tám nghìn binh mã nhanh chóng tan rã, bốn phía mở rộng, có kẻ quỳ xuống xin tha thứ, có kẻ trực tiếp nhảy vào đại hỏa phía trước. Trương Tiện nhìn đám quân đội nhốn nháo trước mắt, biết đại thế đã mất, giơ kiếm trong tay lên, ngay sau đó từ thân thể y phụt lên một đạo máu tưới cao ba thước.
Giết chóc giằng co gần một khắc đồng hồ, khiến người ta lưu lại ấn tượng thật sâu. Chỉ có điều binh mã thành Lâm Tương hay binh mã của Lưu Kỳ đều vô cùng tôn kính năm trăm Phi Hổ Vệ kia, ngẫu nhiên có một sĩ tốt đi ngang qua đội quân Phi Hổ Vệ, thấy đôi giáp chân đã biến thành màu đỏ thân thể không khỏi run lẩy bẩy, gia tăng cước bộ rời đi.
Trong thành đã dần trở nên yên tĩnh, chiến sự chấm dứt, Hàn Huyền nhanh chóng mang theo mấy người còn lại trấn an dân chúng, cứu chữa cho các sĩ tốt. Hoàng Trung dẫn theo binh mã quy hàng rửa sạch vết tích chiến đấu, vết máu rất nhanh được tẩy trừ, đường được rửa sạch, phòng ốc sập cũng được tu sửa qua loa.
Từ Thứ mang theo quân sĩ đi vào thành Lâm Tương, y đói với cuộc chiến lần này thực rất hài lòng, bất ngờ duy nhất chính là máu tanh đẫm ướt khôi giáp Phi Hổ Vệ. Cũng khó trách, dù sao Phi Hổ Vệ đã thật lâu rồi chưa lộ diện.
Trong phủ Thái Thú, có Lưu Kỳ, Từ Thứ và vài vị Tướng Quân đang tụ tập, đám người Hoàng Trung, Hàn Huyền, Dương Linh cũng ở đây. Lúc này đã là canh năm, chân trời có chút tia sáng, chỉ chốc lát nữa là trời sáng.
Lưu Kỳ thực sự hài lòng với chiến quả lần này, có thể chiếm được thành Lâm Tương thuận lợi như thế, người có công lao lớn nhất không cần bàn cãi chính là Từ Thứ. Lưu Kỳ nhìn Từ Thứ nói:
- Lần này có thể thuận lợi bình định phản nghịch, Nguyên Trực huynh là người có công lớn nhất, đa tạ.
Nói xong Lưu Kỳ đứng dậy bái lạy Từ Thứ.
Từ Thứ thấy Lưu Kỳ cúi đầu vội vàng tránh sang một bên:
- Tướng Quân khách khí rồi, nếu không được Tướng Quân tín nhiệm, ta sao có thể tự mình chỉ huy cuộc chiến này.
Lưu Kỳ biết y từ chối cũng không nói nữa, quay đầu nhìn về phía Hoàng Trung nói:
- Lần này may mắn có Tướng Quân mở cửa thành, nếu không đánh hạ Lâm Tương thực sự khó khăn hơn nhiều, Tướng Quân có yêu cầu gì xin cứ nói.
Hoàng Trung xấu hổ nói:
- Mạt tướng thân mang tội, đâu có mặt mũi tiếp nhận tưởng thưởng.
Lưu Kỳ phẩy phẩy tay nói:
- Cũng làTướng Quân rơi vào tình thế ép buộc, đã như vậy hãy để công tội bù trừ, Tướng Quân thấy thế nào?
- Tạ ơn Tướng Quân.
Hoàng Trung nói. Lúc sau cũng để Hàn Huyền, Dương Linh công tội bù trừ.
Lưu Kỳ nhìn về phía Vương Nghị nói:
- Công lao của Tướng Quân ta sẽ bẩm báo với phụ thân, đến lúc đó do phụ thân định đoạt.
Phi Hổ Vệ tuy hiện tại lệ thuộc dưới trướng hắn, nhưng hắn không có quyền tưởng thưởng. Vương Nghị gật đầu không nói gì.
Lưu Kỳ nhìn về phía Cam Ninh nói:
- Cam huynh dẫn theo tám trăm kỵ binh đấu tranh anh dũng thu hoạch phong phú, đáng khen thưởng.
Cam Ninh đứng dậy quỳ lạy nói:
- Hưng Bá thời trẻ hết sức lông bông không để người trong thiên hạ vào mắt, tự cho mình là đại anh hùng là đại hào kiệt, sau hoàn toàn tỉnh ngộ mới biết mình làm việc không đúng thực sự khó có thể mở miệng. Vốn định tìm Châu Mục đại nhân nương tựa nhưng không ngờ vì thanh danh của ta thiếu chút nữa bị cự tuyệt, may mắn có đại công tử tương trợ mới có chỗ đặt chân. Chỉ có điều vẫn chưa có cơ hộ báo đáp công tử, hôm nay Hưng Bá và các huynh đệ may mắn được Từ Thứ tiên sinh chiếu cố, thắng lợi nhỏ này nguyện dùng là lễ vật dâng tặng Từ tiên sinh và Tướng Quân, xin Tướng Quân hãy thu nhận ta.
Nhìn thấy Cam Ninh quỳ xuống, Ngô Hùng, Tô Phi cũng cùng nhau quỳ xuống nói:
- Xin Tướng Quân hãy thu nhận.
Lưu Kỳ cười ha hả, tiến lên nâng Cam Ninh dậy, nói:
- Ta đã sớm chờ Hưng Bá nói những lời này.
Ba người Cam Ninh lại quỳ gối:
- Tham kiến chủ công.
- Tốt, đã như vậy ta sẽ giao kỵ binh cho Hưng Bá.
Lưu Kỳ cười nói. Kỵ binh ở khu vực Kinh Tương rất ít, cho dù có cũng kém xa kỵ binh Giang Bắc, mà kỵ binh là khắc tinh của bộ binh. Lưu Kỳ đã sớm muốn xây dựng một đội kỵ binh chỉ là chưa có cơ hội, hiện tại Cam Ninh chính thức quy về dưới trướng Lưu Kỳ, Lưu Kỳ tự nhiên không khách khí.
Cam Ninh nói:
- Ta quyết không để chủ công thất vọng.
Lưu Kỳ gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Lữ Giới hỏi:
- Công tác thống kê thương vong thế nào?
Hai vạn binh mã này đều là của hắn, mất đi dù chỉ một người hắn cũng cảm thấy đau lòng. Chiến tranh kết thúc, Lưu Kỳ liền lệnh Lữ Giới đảm nhiệm công tác thống kê thương vong.
Lữ Giới đứng dậy nói:
- Khởi bẩm Tướng Quân, quân ta thương vong vài trăm người, trước mắt quân sĩ bị thương đang được cứu chữa.
Lưu Kỳ gật gật đầu, thương vong vài trăm người này còn nằm trong phạm vi hắn có thể chấp nhận, quay đầu nhìn về phía Hoàng Trung:
- Hoàng Tướng Quân, binh mã Lâm Tương hao tổn bao nhiêu?
Hoàng Trung tiến lên phía trước nói:
- Binh mã Lâm Tương tổng cộng có ba vạn sáu nghìn binh mã, có hai vạn binh mã quy hàng, năm nghìn binh mã chết trận, ngoài ra có gần một vạn binh mã không muốn quy hàng trước mắt đang giam giữ trong quân doanh.
Hoàng Trung tiếp ứng Phi Hổ Vệ từ cửa thành nam tiến vào, trong thành Lâm Tương quân tâm rối loạn, lại có lão tướng như Hoàng Trung khuyên bảo, Phi Hổ Vệ đi tới đâu quân trong thành quy hàng tới đó. Cho tới khi gặp binh mã của Trương Tiện, Phi Hổ Vệ mới đại khai sát giới, thuộc hạ của Trương Tiện kẻ chết trận, người chết cháy, có một phần bị trúng tiễn mà chết, còn đâu quy hàng hết.
- Một vạn binh mã kia không quy hàng vì lý do gì?