Chương 65
- Tạ ơn chủ công.
Từ Thứ cảm kích nhận ấn tín, trong lòng quyết định nhất định phải phò tá Lưu Kỳ dựng nghiệp lớn.
- Còn không mau tham kiến Quân Sư.
Lưu Kỳ hô lớn với mọi người.
- Tham kiến Quân Sư.
Mọi người vội vàng hành lễ với Từ Thứ. Từ Thứ gật gật đầu xem như đáp lễ.
Lưu Kỳ nhì về phía mọi người nói:
- Triệu Luy, Lữ Giới, Chu Thương ở đâu?
- Có mạt tướng.
Ba người từng bước tiến về phía trước chờ mệnh lệnh của Lưu Kỳ.
- Ba người các người ở lại Trường Sa trợ giúp Quân Sư. Chu Thương!
Lưu Kỳ hô lớn với Chu Thương.
- Có mạt tướng.
- Ngươi đi theo bảo hộ Quân Sư, nếu phát hiện kẻ nào bất kính với Quân Sư, giết không tha!
Lưu Kỳ dặn dò Chu Thương, nói. Vừa nãy Lưu Kỳ muốn nói phải xây dựng tiểu đoàn tiên phong, hắn muốn lưu Chu Thương lại một mặt muốn bảo vệ sự an toàn của Từ Thứ và tạo uy danh cho Từ Thứ, mặt khác chính là hy vọng Từ Thứ có thể mau chóng xây dựng tiểu đoàn tiên phong.
- Lữ Giới, Triệu Luy!
- Có mạt tướng!
- Hai người các ngươi ở lại Trường Sa toàn lực trợ giúp Quân Sư, nghe theo sự sắp xếp cảu Quân Sư, không được phạm sai lầm.
Lưu Kỳ nói với hai người. Triệu Luy thần là quan đôn đốc có uy danh rất cao trong quân, người gặp người sợ, còn Lữ Giới thống lĩnh quân đội tác chiến cũng có uy vong nhất định trong quân, có hai người này ở đây Từ Thứ cũng thoải mái hơn phần nào.
- Rõ.
Lư Kỳ nhìn về phía đám người Hoàng Trung, nói:
- Hoàng Trung, Hàn Huyền, Dương Linh ở lại Trường Sa trợ giúp Quân Sư, nếu trong quân có người nào nổi loạn lập tực chém đầu.
- Rõ.
Mấy người biết Lưu Kỳ muốn nói đến hai vạn binh mã vừa mới đầu hàng.
Lưu Kỳ nhìn về phía Tô Phi nói:
- Tô Phi, người lập tức cầm quân lệnh đi tới quân doanh điểm năm nghìn binh mã theo ta gấp rút cứu viện huyện Du, sáng sớm ngày mai bắt đầu lên đường.
- Rõ.
Tô Phi tiến nhận quân lệnh lập tức đi điểm binh.
Lưu Kỳ lại nhìn về phía mấy người còn lại, nói:
- Những người khác theo ta ta gấp rút tiếp viện huyện Du. Nửa canh giờ sau xuất phát, đi chuẩn bị đi.
- Rõ.
Mấy người lĩnh mệnh, rời đi.
- Chủ công, người sao không mang thêm binh mã? Giang Đông nếu tấn công huyện Du, binh mã chắc chắn không ít, người mang theo năm nghìn binh mã có lẽ không đủ?
Thấy mọi người lui ra, Từ Thứ hỏi.
- Nguyên Trực huynh không cần khách khí, cứ gọi ta như trước là được.
Lưu Kỳ cười khổ nói. Trước kia Từ Thứ trước mặt người khác gọi hắn là Tướng Quân, còn chỉ có hai gọi hắn theo tên, hiện tại Từ Thứ đột nhiên thay đổi cách xưng hô khiến Lưu Kỳ có chút không thích ứng.
- Lễ pháp không thể bỏ, trước ta và chủ công là bằng hữu, hiện tại chủ công là chủ công của ta.
Từ Thứ nghiêm túc nói.
- Aizzz.
Lưu Kỳ cũng không dây dưa, hắn hiểu tính cách của Từ Thứ, nhìn bề ngoài y tao nhã bình thản, nhưng nếu đề cập về vấn đề phép tắc y không bao giờ lệch lạc.
- Trường Sa mới ổn định, nếu ta muốn mang nhiều binh mã theo, Trường Sa sợ là không yên bình, tuy Trương Tiện đã chết nhưng bộ hạ của y vẫn còn, nếu tùy tiện mang theo nhiều binh mã rất có thể gặp phải tai họa. Ta trước hết mang theo năm nghìn binh mã gấp rút tiếp viện huyện Du, phòng thủ không là vấn đề, đợi sau khi Nguyên Trực huynh hoàn toàn bình định Trường Sa rồi, lúc đó tăng binh cũng không muộn.
Lưu Kỳ nói rõ lo lắng của mình. Trương Tiện ở Trường Sa kinh doanh hơn mười năm, thế lực vô cùng khổng lồ, Lưu Kỳ chẳng qua nhân cơ hội Trương Tiện sơ xuất mới có thể bình định Trường Sa nhanh như vậy, nếu không có Hoàng Trung hắn cũng không biết khi nào mới có thể bình định phản nghịch. Hiện tại mặc dù Trương Tiện chết, nhưng bộ hạ của y vẫn chưa diệt vong, chỉ là rắn mật đầu mà thôi, nếu Lưu Kỳ dẫn theo đại quân rời đi, bọn họ không chừng sẽ nổi dậy báo thù thay Trương Tiện.
- Chủ công nói rất phải. Chủ công lần này chỉ cần thủ vững trong thời gian ba ngày, ba ngày sau thuộc hạ sẽ bình định Trường Sa thay chủ công. Đến lúc đó thuộc hạ sẽ tự mình dẫn đại quân tới huyện Du.
Từ Thứ có chút lo lắng dặn dò Lưu Kỳ.
Lưu Kỳ gật gật đầu, nói:
- Đám người Hoàng Trung kia có thể thu phục thì thu phục, nếu không thì không cần miễn cưỡng.
Nghĩ đến đám người Hoàng Trung, Lưu Kỳ cảm thấy có chút đáng tiếc, nếu có thể thu phục bọn họ vào trướng hắn sẽ có thêm hai viên hổ tướng và một văn thần.
Từ Thứ trịnh trọng nói:
- Chủ công yên tâm, thuộc hạ chắc chắn sẽ mời chào mấy người này cho chủ công, đợi lần sau gặp lại chủ công sẽ thấy bọn họ là thuộc hạ dưới trướng chủ công.
Nửa canh giờ nhanh chóng trôi qua, năm nghìn binh mã đã tập kết ngoài thành, Phi Hổ Vệ và Cam Ninh cũng tham gia trận này. Năm nghìn binh mã này là đêm hôm qua không tham gia chiến đấu, trong năm nghìn binh mã này có một nghìn binh mã trấn thủ đại doanh, hai người đánh trống reo hò, còn hai nghìn người trợ giúp thu nạp hàng binh. Đây là Tô Phi cố ý tuyển chọn, bởi vì ngày hôm qua binh mã trải qua chiến đấu mệt mỏi rã rời, nếu trải qua một ngày hành quân gấp rút tới huyện Du vậy bọn họ sẽ mệt mỏi không đứng được dậy, đừng nói là đánh giặc.
Năm trăm Phi Hổ Vệ vẫn lẳng lặng đứng ở kia, im lặng ung dung, không chút mệt mỏi hay vui sướng sau thắng lợi, Vương Nghị lặng nhìn Lưu Kỳ phía xa xa, trong mặt lóe lên một tia kính nể.
Vừa nãy Lưu Kỳ nghe tin huyện Du bị tấn công không hề kích động dẫn binh tới cứu viện mà tinh tế hỏi qua sự tình một lần, sau đó dựa theo tình hình rồi sắp xếp. Chỉ tỏng thời gian ngắn ngủi Lưu Kỳ đã tổng hợp lại toàn bộ tình hình Trường Sa, huyện Du, Giang Đông, sau sắp xếp các vị trí hợp lý nhất, điều này khiến y không thể không kính nể. Y tự hỏi mình nếu mình ở địa vị Lưu Kỳ trong tình huống này tuyệt đối không thể bình ổn tâm tình, hơn nữa khoảng thời gian ngắn ngủi hoàn toàn không thể sắp xếp chu đáo như vậy.
Y đã lĩnh giáo tài năng của Từ Thứ, trận chiến ngày hôm qua đã nói rõ năng lực của Từ Thứ. Từ Thứ có tài như vậy nhưng Lưu Kỳ không hề mang theo y bên mình đi tới huyện Du ngăn cản đại quân Giang Đông, ngược lại lưu y lại bình định Trường Sa. Nhìn có vẻ quyết định không hợp lý lại vô cùng hợp lý. Ở đây cũng chỉ có Từ Thứ mới có thể ổn định Trường Sa trong khoảng thời gian ngắn nhất, sau đó dẫn đại quân tới hiệp trợ.
Mấy người ở lại, đều là tướng lĩnh có uy vong rất cao trong quân có thể trợ giúp Từ Thứ thống lĩnh quân đội. Hơn nữa quân đội gấp rút tiếp viện cũng vô cùng hợp lý, Phi Hổ Vệ và thuộc hạ của Cam Ninh đều là kỵ binh có thể đuổi tới huyện Du trong khoảng thời gian ngắn nhất, dự tính tạm thời ứng phó đại quân Giang Đông, giúp huyện Du có thể trụ vững cho tới khi đại quân tới tiếp viện. Năm nghìn binh mã cố thủ huyện Du ít nhất có thể bảo vệ trong vòng nửa tháng, mà trong vòng nửa tháng này Từ Thứ đã sớm ổn định Trường Sa, dẫn đại quân tới.
Điều khó hiểu duy nhất chính là vì sao Lưu Kỳ phải cấp quyền lợi lớn như vậy cho Từ Thứ, chẳng lẽ hắn không sợ Từ Thứ tạo phản sao? Nhưng điều này không hề ảnh hưởng tới sự kính phục của y đối với Lưu Kỳ. Thật giống như trước kia y không hiểu phụ thân y vì sao phải đưa y theo Lưu Kỳ, nhưng kết quả chứng minh quyết định của phụ thân y rất chính xác.