Chương 66
Nhi tử của thống lĩnh Phi Hổ Quân - Vương Uy, tương lai thống lĩnh Phi Hổ Quân lúc này đã hoàn toàn tin phục Lưu Kỳ.
- Lên đường.
Đại quân xuất phát không đến một khắc đồng hồ đã biến mất hoàn toàn trong tầm mắt mọi người.
- Tô Phi, ngươi chỉ hủy năm nghìn binh mã đuổi theo sau, chúng ta đi trước.
Lưu Kỳ hạ lệnh, nói với Tô Phi.
- Rõ.
Tiếng vó ngựa vang lên giống như nhịp trống, càng lúc càng dồn dập, càng lúc càng vang xa.
Hoàn toàn trái ngược với sự bình tình ở bên ngoài, trong lòng Lưu Kỳ lúc này vô cùng lo lắng, Lưu Bàn là nhị đệ của hắn, là một trong số ít những người hắn có thể hoàn toàn tín nhiệm khi vừa đến thế giới này. Hắn làm sao có thể để Lưu Bàn gặp chuyện không may. Chỉ có điều, hắn là thống soái một đội quân không thể biểu hiện ra ngoài mà thôi, tình hình lúc này thật giống như công ty ở hậu thế của hắn trong giai đoạn sắp phá sản nhưng hắn vẫn có giả bộ như không có việc gì.
Hắn tuyển chọn Phi Hổ Vệ và tám trăm kỵ binh Cẩm Phàm không chỉ vì bọn họ tinh nhuệ mà còn vì bọn họ có tốc độ cực nhanh.
- Bàn đệ, ngàn vạn lần không được gặp chuyện không may.
Trong lòng Lưu Kỳ cầu nguyện.
* * * * * * * * *
Mùi máu tươi theo gió từ từ khuếch tán khắp tường thành, tràn ngập không khí xung quanh, bầu không khí hoảng hốt dần dần bao phủ toàn bộ thành trì tiến nhập trong lòng mỗi tướng sĩ.
Huyện Du yên ắng đã lâu lúc này lộ ra vẻ khẩn trương, nỗi sợ hãi và lo ấu đã tràn ngập cả huyện, trên tường thành tùy thời có thể thấy được vết máu đỏ tươi. Mùi máu tanh nồng nặc gió thổi không tan, binh lính khoác trên mình khôi giáp nhếch nhác, biểu hiện rõ.sự tàn khốc của chiến tranh.
Trong không trung không biết từ khi nào nổi lên gió lớn, những hạt mưa tí tách rơi xuống khiến cho mùi máu tanh trong không khí giảm đi phần nào, trên tường thành từ từ chảy xuống hàng dòng hàng dòng nước mưa đỏ sẫm. Lưu Bàn đứng trên tường thành nhìn thành trì đổ nát trước mặt, cắm chặt môi khiến bờ môi rớm máu, trong miệng cảm nhận rõ vị đắng chát.
Đối với hết thảy chuyện này Lưu Bàn sẽ không tin nếu không tận mắt chứng kiến. Y đang trừng mắt nhìn thành trì trước mặt đổ nát vì y, ngửi mùi máu tươi trong không khí, máu tươi đỏ sẫm dưới chân, khiến y nhớ tới các tướng sĩ bất lực hò hét, tuyệt vọng rít gào và bi phẫn phản kích.
Mã Lương ở bên nhìn Lưu Bàn bằng ánh mắt tràn đầy vẻ lo lắng, Lưu Bàn đã đứng ở đây suốt cả buổi sáng. Mã Lương có thể cảm nhận được vẻ bình tĩnh ngoài mặt y ẩn chứa sự phận nộ, tự trách và buồn rầu.
Mấy ngày trước Lưu Kỳ giao cho Lưu Bàn một nghìn năm trăm binh mã cùng Hoắc Tuấn cùng nhau trấn thủ huyện Du, mới đầu hết thảy thuận lợi. Hoắc Tuấn đương nhiên giao hết thảy công việc trong huyện Du cho Lưu Bàn xử lý, chỉ có điều Lưu Bàn thực sự không hứng thú đối với việc chính sự liền thuận tay giao cho Mã Lương, Mã Lượng không hổ là hiền tài nổi danh thành Tương Dương, không đến nửa ngày đã xử lý ngăn nắp chuyện ở duyện Du, hơn nữa khiến cho binh mã của Lưu Bàn và binh mã ở đây chung sống hài hòa.
Lưu Bàn sau khi giao chuyện chính vụ cho Mã Lương xử lý, liền thống lĩnh binh mã ngày đêm tuần tra các thông đạo quan trọng nối liền Giang Đông với huyện Du. Mấy ngày đầu cũng không phát sinh chuyện gì, tới ngày hôm qua binh lính tuần tra phát hiện có ba nghìn binh mã từ Giang Đông tiến tới, lập tức báo lại tình hình cho Lưu Bàn. Lưu Bàn khoái trí lúc này thống lĩnh một nghìn năm trăm binh mã dưới trướng rời khỏi thành, ngay cả Mã Lương và Hoắc Tuấn cũng chưa nhận được tin báo.
Sau khi Lưu Bàn dẫn một nghìn năm trăm binh mã gặp ba nghìn quân Giang Đông, Lưu Bàn thoải mái chém giết tướng lĩnh quân địch sau khiến ba nghìn binh mã đại loạn. Lưu Bàn cảm thấy binh mã Giang Đông không chịu nổi một kích liền truy đuổi theo, không ngờ ba nghìn binh mã kia chỉ là quân tiên phong, phía sau còn có một vạn binh mã. Lưu Bàn vừa nãy chém giết tướng lĩnh Giang Đông, trong lòng tràn đầy tự tin, không hề sợ hãi giao chiến với đại tướng Giang Đông.
Sau khi Lưu Bàn và đối phương đại chiến hai mươi hiệp, không những không chém chết tướng đối phương, ngược lại dần dần rơi vào thế hạ phong. Đại tướng giao chiến với Lưu Bàn chính là một trong tứ đại tướng lãnh Giang Đông - Hàn Đương, năm đó Tôn Kiên chết trận lưu lại cho Tôn Sách bốn viên đại tướng gồm có: Trình Phổ, Hoàng Cái, Hàn Đương và Chu Trị. Bốn người này theo Tôn Kiên nam chinh bắc chiến không chỉ giỏi cầm binh, hơn nữa võ nghệ cũng bất phàm. Lưu Bàn tuy không kém nhưng dù sao tuổi còn trẻ, sau mấy chục hiệp liền bị đánh bại, mà một ngàn năm trăm binh mã xung trận cùng y cũng tử thương gần hết, may mắn Hoắc Tuấn biết tin dẫn theo nhân mã tới tiếp ứng mới cứu được Lưu Bàn và binh mã còn lại trở về.
Sau khi trở về huyện Du, một nghìn năm trăm binh mã của Lưu Bàn đã hao tổn một nghìn binh mã, còn sót lại năm trăm tàn binh thương tật nghiêm trọng, trong khoảng thời gian ngắn không thể tái chiến. Còn Hàn Đương sau khi nhìn thấy Hoắc Tuấn cứu Lưu Bàn trở về lập tức phái đại quân đuổi theo tới huyện Du. Sau đó Hàn Đương lập tức hạ lệnh cho binh sĩ lập tức công thành, một nghìn năm trăm binh mã căn bản không đủ ngăn cản đại quân công thành, thời khắc mấu chốt Hoắc Tuấn kêu gọi sự giúp sức của hơn chục gia tộc trong thành, bọn họ đều nguyện ý phái tư binh trợ giúp Hoắc Tuấn thủ thành. Tiếp đến Hoắc Tuấn lại kêu gọi dân chúng và tư binh tất thảy gần hai nghìn ngươi, cùng với một nghìn năm trăm binh sĩ chung sức mới thủ vững thành. Nhưng dù như vậy thương vong vẫn rất lớn, nhiều nhất chỉ có thể trụ vững ba ngày nữa.
Còn Hàn Đương lại không ngừng ngày đêm hạ lệnh binh sĩ công thành, Giang Đông dựa vào một vạn đại qâu có thể thay phiên nghỉ ngơi, thế nhưng mấy nghìn người huyện Du lại phải chiến đấu ngày đêm không ngừng nghỉ phòng bị đại quân Hàn Đương công thành.
Lưu Bàn vốn theo Lưu Biểu mặc cẩm y ăn ngọc thực, ở Tương Dương nói là làm, trong lòng y có chí hướng làm quân nhân ra chiến trường. Nhưng ngày hôm nay nhìn thấy thuộc hạ chết thảm trước mặt y, trước khi chết còn kêu rền thảm thiết, ánh mắt lóe lên tia tuyệt vọng, làm cho y có chút hiểu được thế nào là chiến trường. Nhìn bộ hạ chết thảm, thế nhưng y lại bất lực. Y giờ mới biết y rời khỏi đại ca cái gì cũng không làm được, trước kia có đại ca ở bên y cái gì cũng coi thường, to gan lớn mật bởi vì xảy ra chuyện gì đều có đại ca xử lý, nhưng hiện tại đại ca không ở bên, ngay cả những gì đại ca nhắc nhở y cũng quên sạch.
Lưu Bàn đột nhiên phát hiện mình muốn cười, cười mình không biết gì cười mình ngu xuẩn. Y hận không thể lập tức chạy tới bên cạnh đại ca nhận sai, nhưng y cũng biết hiện tại không thể, bởi vì còn rất nhiều chuyện đang chờ y làm.
Lưu Bàn xoay người tùy ý để nước mưa trên người chảy xuống:
- Năm trăm huynh đệ kia đã sắp xếp ở đâu?
Mã Lương nhìn Lưu Bàn trước mặt rốt cuộc mở miệng nói chuyện, liền nói:
- Bọn họ đã được sắp xếp ở quân doanh phía đông thành.