Chương 67
Lưu Bàn gật đầu xoay người rời đi, Mã Lương nhìn bóng dáng Lưu Bàn cảm giác Lưu Bàn đã thay đổi, nhưng cụ thể ở điểm nào y lại không thể nói rõ, lắc đầu đuổi theo Lưu Bàn rời đi.
Không lâu sau hai người tới đại doanh phía đông thành, trong đại doanh vốn có một nghìn năm trăm người hiện tại chỉ còn năm trăm người, bởi vậy cả toàn doanh địa trở nên vắng vẻ cô quạnh.
Lưu Bàn tùy ý đi về phía đài cao xem xét xung quanh doanh địa, thuận tay cầm lấy dùi trống gõ thật lớn. Tiếng trống trầm thấp quanh quẩn không dứt trong doanh địa trống trải.
Binh lính trong doanh địa rời khỏi doanh trướng xem chuyện gì xảy ra, nhìn thấy Lưu Bàn đang gõ trống, bọn họ theo bản năng tập hợp tại thao trường. Năm trăm người đứng thực sự thưa thớt, cứ hai người lại có một khoảng trống, bọn họ vẫn đang đứng theo phương trận một nghìn năm trăm người.
Một hồi trống qua đi Lưu Bàn buông dìu trống trong tay, rời khỏi đài, đi vào phương trận trước mặt. Nhìn phương trận trước mặt không còn trọn vẹn, nói:
- Ngày hôm nay huynh đệ cùng chúng ta ra trận chiến đấu có rất nhiều huynh đệ không trở về, trong số đó có huynh đệ, thân nhân, bằng hữu của các ngươi. Bởi vì ta phạm sai lầm khiến bọn họ không trở về, sai lầm của ta khiến mọi người mất mạng, đây chính là ta thiếu trách nhiệm. Ta sẽ nhận tội trước mặt Tướng Quân, chờ Tướng Quân xử phạt.
Tướng Quân Lưu Bàn nói đương nhiên là Lưu Kỳ, trước kia bât luận là ở đầu thì Lưu Bà đều gọi Lưu Kỳ là đại ca.
Mã Lương nghe Lưu Bàn nhắc tới Lưu Kỳ, trong lòng xấu hổ nói:
- Lúc chủ công chuẩn bị giao quân đội và các vị cho ta, ta lại không làm được ta cũng có tội, cũng nên chờ xử phạt.
Ngay sau đó có một tướng sĩ chỉ vào vị trí trống rỗng bên cạnh với giọng nghẹn ngào nói:
- Đây là đệ đệ của ta, trước khi xuất chinh mẫu thân dặn ta chăm sóc y thật tốt, hiện tại y không trở về.
- Đây là đại ca kết nghĩa của ta, kết quả không đồng sinh cộng tử, chỉ mình ta trở về để đại ca ở lại.
. . . . .
Cả đám quân sĩ đều chỉ vào khoảng trống bên cạnh kể ra tâm tư của mình. Tiếng khóc, tiếng tự trách không ngừng vang lên. Lúc này Lưu Bàn lớn tiếng nói:
- Ta khó thoát khỏi tội nên cúi đầu lĩnh tội, thế nhưng các ngươi hãy lắng nghe. . .
Lưu Bàn chỉ tay ra ngoài thành.
Tiếng trống trầm thấp vang lên lần này chính là từ ngoài thành truyền đến.
Lưu Kỳ lớn tiếng nói:
- Đó là trống trận quân địch, bọn chúng tấn công thành trì ở chỗ này, chúng ta phải phòng thủ thành trì. Ngày hôm qua chúng ta trên chiến trường thất bại thảm hại, bỏ lại huynh đệ của chúng ta, thân nhân, bằng hữu, cũng bỏ lại sự tôn nghiêm của chúng. Hiện tại chúng ta phải làm gì?
- Báo thù!
- Báo thù!
- Báo thù!
. . . . .
- Tốt! Báo thù! Chúng ta sẽ lập tức đi bao thù.
Nói xong Lưu Bàn dẫn đầu lao ra đại doanh, cả đám quân sĩ hô lớn theo sau.
. . . . .
Tùng tùng tùng. . .
Tiếng trống dồn dập chợt vang, binh sĩ trên tường thành vốn ngồi phệt dưới thành nhanh chóng đứng dậy thuận tay ném chiếc áo che trên mình, nhấc đại đao lên chằm chằm nhìn dưới chân thành.
Hoắc Tuấn lê thân hình mệt mỏi lên tường thành, sắc mặt nghiêm trọng nhìn đại quân ngoài thành, hai ngày nay vì chống đỡ đại quân ngoài thành, Hoắc Tuấn còn chưa kịp chợp mắt. Nhìn đại quân ngoài thành, sắc mặt Hoắc Tuấn xám xịt giống như nước đọng. Hai ngày nay Hàn Đương đã lệnh binh lính tấn công hơn mười lần, binh lính thủ thành căn bản không kịp nghỉ ngơi, ăn ngủ đều trên tường thành. Mệt mỏi dựa vào thành gục xuống ngủ, địch nhân đến liền bật người dậy chiến đấu cùng địch nhân.
Hoắc Tuấn nhìn binh mã Giang Đông nhanh chóng tiến gần chân thành, quát lớn:
- Tặc binh đến đây, mau chuẩn bị chiến đấu tốt.
Đại chiến liên tục hai ngày, sông đào bảo vệ thành đã sớm bị san phẳng, đại quân Hàn Đương một đường chạy tới dưới chân thành chuẩn bị công thành, trong lòng Hoắc Tuấn yên lặng tính toán, đột nhiên quát:
- Cung thủ chuẩn bị.
Mấy trăm cung thủ ở bên chuẩn bị tốt nhanh chóng giương cung cài tiễn hướng lên trời tùy thời bắn ra.
- Bắn!
Hoắc Tuấn ra lệnh một tiếng, mấy trăm mũi tiễn lao nhanh như bay bắn về phía đám người vọt tới chân thành, nhất thời tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên. Tuy tiễn thủ không nhiều, nhưng thi thể quân đội của Hàn Đương chất đầy dưới chân thành. Huyện Du xây dựng vốn để chống đỡ Giang Đông, vì thế chỉ có hai cửa thành, một đường đi thông tới Giang Đông, một đường thông tới Kinh Châu, Hàn Đương chia một vạn đại quân làm hai đội luân phiên tấn công.
Đại quân năm nghìn binh mã khiêng thang vọt tới chân thành, thanh nhanh chóng tựa vào tường thành, từng đội từng đội binh lính leo thang muốn bò lên tường thành.
Tiễn thủ không ngừng xả tiễn, thỉnh thoảng có địch nhân leo đến giữa thang liền ngã xuống.
- Lăn cây!
Hoắc Tuấn nhìn thấy quân địch đã bò tới giữa thang, lập tức hạ lệnh.
Một cây gỗ lớn từ trên tường thành lăn xuống, trên cây gỗ gắn đầy đinh nhọn theo thang trượt xuống khiến quân địch trên thang té ngã, binh lính quân địch rớt xuống đập mạnh vào nền đất, tình cảnh lúc này hỗn loạn vô cùng.
- Ném đá!
Một đống đáng lớn giống như ngọn núi nhỏ từ trên tường thành ném xuống, đá bay bừa bãi khiến một số binh sĩ quân địch né tránh không kịp bị đập nát thành thịt vụn. Đá lớn rơi xuống khiến đất đá bắn tung tóe bắn về phía binh lính xung quanh, vào lúc này tiếng kêu gào thảm thiết vang lên không ngừng.
Hàn Đương đứng cách đó không xa nhìn tình cảnh không khỏi chau mày, một vạn đại quân của y liên tục tiến công huyện Du nhưng không những không chiếm được thành ngược lại tổn thất nghiêm trọng. Y biết trong thành chỉ có ba nghìn binh mã, mà chính mình ngày hôm qua đã tiêu diệt gần một nghìn binh mã, hai nghìn binh mã còn lại căn bản không đủ sức ngăn cản lực công kích của y. Chỉ có điều hai ngày nay y liên tục công kích mấy lần đều thất bại, y bất đắc dĩ chia tướng sĩ làm hai đội muốn kéo dài thời gian công thành, để bọn họ vô lực tái chiến, khi đó y có thể dễ dàng chiếm được huyện Du.
Khi Trương Tiện ở Trường Sa làm phản, Giang Đông đang chuẩn bị hôn lễ cho Tôn Sách, vì thế không để ý tới, đợi tới khi đội ngũ đón dâu rời khỏi quận Ngô, Tôn Sách mới biết tin tức, vội vàng triệu tập quần thần bàn bạc việc này. Quần thần hy vọng xuất binh đánh chiếm huyện Du, vì thế Tôn Sách lúc này mệnh Hàn Đương thống lĩnh một vạn binh mã tiến đến đánh chiếm huyện Du. Chỉ cần chiếm được huyện Du, Lưu Biểu muốn tiến không thể công lui không thể thủ, trực tiếp uy hiếp hơn phân nữa Kinh Châu.
Cảm thấy đến hiện tại binh mã của mình vẫn không công lên được tường thành, Hàn Đương có chút tức giận:
- Truyền lệnh của ta, ai chiếm được thành lâu đầu tiên, lập tức được thăng ba cấp, thưởng vạn lượng vàng.
Mệnh lệnh nhanh chóng truyền xuống, nguyên bản binh lính đã có chút chùn bước lập tức thần thái sáng lạn, binh sĩ như điên như dại xông lên thành trì.
Hoắc Tuấn nhìn binh lính phía dưới điên cuồng xông lên không khỏi chau mày, trên thành đã không còn nhiều cây lăn và đá lớn. Hơn nữa cung tiễn cũng đã cạn.
- Xem ra chỉ có thể cận chiến.
Sắc mặt Hoắc Tuấn có chút khó coi, cận chiến có nghĩa sĩ tốt sẽ phải bỏ mình, thế như huyện Du hiện tại không chịu được thương vong như vậy. Binh lính trên tường thành có không đến một nửa có thể đánh trận, một ngàn tư binh y mượn trong tay các sĩ tộc đã bị y đốt sạch.