Chương 86
Bởi vì vừa nãy chiến đấu, trên thân thể mấy người đều mang theo thương tích, nhưng khuôn mặt tràn đầy vẻ hưng phấn.
Từ Thứ gật đầu nói với mấy người:
- Các người đã vất vả rồi.
Ánh mắt mấy người có chút ướt át, mấy ngày nay bọn họ phải chịu áp lực không nhỏ. Lưu Bàn, Hoắc Tuấn, Tô Phi và Mã Lương đều chỉ hơn hai mươi tuổi, trong bốn người chỉ có Tô Phi theo Cam Ninh chém giết bên ngoài, nhưng đây là lần đầu tiên y tham gia chiến đấu ác liệt như vậy. Chiến tranh đối với bốn thanh niên này mà nói đều có chút tàn khốc, áp lực bọn họ phải chịu khi chiến đấu còn chưa phát giác nhưng khi Từ Thứ vừa đến, bọn họ mới hồi tưởng lại trận chiến vừa nãy kịch liệt tới cỡ nào.
Máu tươi bắn tứ phía, đầu rơi khắp nơi. Bọn họ khí đó kìm nén áp lực xuống đáy lòng, hiện tại Từ Thứ vừa đến, bọn họ tựa hồ tìm được người để bộc lộ. Bọn họ tháo gỡ bộ mặt nạ trong mấy ngày vừa qua lộ ra vẻ mặt thật, bọn họ khóc để phát tiết hết toàn bộ nỗi khổ trong lòng.
Từ Thứ tỉ mỉ đánh giá mọi người, nói:
- Các người làm rất tốt, không để chủ công thất vọng.
Mấy câu trấn an ngắn ngủi khiến mấy người bối rối, nghĩ đến Lưu Kỳ mấy người dần dần bình tĩnh trở lại.
Lưu Bàn đang định hỏi, Từ Thứ liên xua tay ngăn lại, nói:
- Quay lại thành sẽ nói sau.
Nói xong phân phó Lữ Giới và Triệu Luy bên cạnh:
- Hai người các ngươi nhanh chóng chỉ đạo sỉ tốt thu dọn chiến trường. Sau đó sắp xếp đại quân vào thành.
- Rõ.
Lữ Giới, Triệu Luy khom người đáp ứng.
Lưu Bàn tiếp đón đám người Từ Thứ vào trong huyện phủ, khi mọi người vào đại sảnh liền phân ra hai bên. Từ Thứ ngồi vị chí chủ tọa, bên trái là Lưu Bàn, Hoắc Tuấn, Tô Phi và Mã Lương. Bên phải là Hoàng Trung, còn lại hai chỗ trống chuẩn bị cho Lữ Giới, Triệu Luy. Chu Thương vác đại đao đứng phía sau Từ Thứ.
Mấy người tại chỗ im lặng, không nói gì. Không lâu sau, Lữ Giới, Triệu Luy cùng nhau đi tới.
- Bái kiến quân sư.
Hai người hành lễ đối với Từ Thứ.
- Uhm, thế nào rồi?
Từ Thứ trực tiếp hỏi.
- Huyện Du còn lại 503 sĩ tốt, ai lấy đều mang theo thương tật. Trong đó có 230 binh sĩ bị trọng thương, còn lại bị thương nhẹ.
Lữ Giới nói xong, sắc mặt có chút mất tự nhiên, còn đám người Hoắc Tuấn trên đại sảnh sắc mặt cũng ảm đạm, bi thương. Năm nghìn đại quân chỉ còn lại hơn năm trăm người, có thể thấy được tình hình chiến đấu kịch liệt tới cỡ nào.
Từ Thứ gật đầu nhìn về phía Triệu Luy, Triệu Luy khom người nói:
- Khí giởi thủ thành đã tổn hại toàn bộ, khôi giáp binh khí trên cơ bản không còn cái nào nguyên vẹn.
Từ Thứ nghe được Triệu Luy trả lời, trong lòng có chút chấn động, nhưng nhanh chóng bĩnh tĩnh lại, nói:
- Thái Sử Từ là đại tướng giang đông ai ai cũng biết, không chỉ bản thân giỏi cưỡi ngựa bắn cung, mà ngay cả sĩ tốt của y cũng là binh sĩ tinh nhuệ ở Giang Đông. Các ngươi có thể dựa vào năm nghìn binh mã ngăn cản ba vạn đại quân của y công kích đã là khó tưởng tượng, về phần những binh sĩ bỏ mình không ai có thể xoay chuyển, các ngươi cũng không cần tự trách.
Sắc mặt đám người Hoắc Tuấn thoáng trở nên tốt hơn, nhưng vẫn meo theo vẻ bi thương, Từ Thứ cũng biết trong chốc lát để bọn họ khôi phục lại là điều không có khả năng, vì thế không khuyên nữa. Từ Thứ quay đầu nhìn về phía Hoắc Tuấn, vừa nãy trên đường vào thành Lưu Bàn đã kể lại chuyện tình hai ngày nay với y, y cũng biết nhờ vị thủ tướng này huyện Du mới có thể thoát hiểm, tán thưởng nói:
- Hoắc Tướng Quân lần này có công thủ vệ huyện Du, ta sẽ bẩm báo với chủ công, đợi sau khi chủ công trở về sẽ trọng thưởng tướng quân.
Hoắc Tuấn không chút hứng thú đối với việc ban thưởng, nói:
- Mạt tướng chỉ làm tròn chức trách của mình mà thôi.
Từ Thứ âm thầm gật đầu, không kể công, không kiêu ngạo thực sự là người trời sinh lãnh binh, tiếp tục nói:
- Ta sẽ từ đại quân phân ra năm nghìn binh mã giao cho ngươi thống lĩnh, về phần quan tước sẽ chờ sau khi tướng quân trở về quyết định.
Hoắc Tuấn tuy không có hứng thú đối với việc ban thưởng, nhưng rất ham muốn lãnh binh đánh giặc, nghe Từ Thứ nói xong, liền nói:
- Tạ ơn quân sư.
Từ Thứ quay đầu lại nhìn về phía Lưu Bàn nói:
- Công có tội cũng có, điểm này ta không thể tự mình định đoạt, chờ sau khi chủ công trở về sẽ xử trí.
Trên thực tế, trước khi Lưu Kỳ rời đi đã giao cho Từ Thứ toàn quyền xử trí việc ở Trường Sa, có thể nhận đuổi quan viên thậm chí ngay cả Lưu Bàn cũng có thể đưa ra phán xét, nhưng y không làm.
Nhận đuổi chức quan từ mệnh lệnh của y phát ra hoàn toàn khác biệt so với mệnh lệnh của Lưu Kỳ, những tướng lĩnh được bổ nhiệm và chịu phạt từ mệnh lệnh của y ngày sau nhất định in lại vết tích của y, điều này đối với mưu sĩ là chuyện vô cùng tối kỵ. Huống hồ Lưu Kỳ bổ nhiệm và miễn nhiệm không những làm gia tăng uy danh của Lưu Kỳ, còn có thể khiến quan viên đó một lòng dốc sức vì Lưu Kỳ, cũng có thể để bản thân Từ Thứ không đếm xỉa tới việc tranh giành phe phái trong đám thủ hạ của Lưu Kỳ.
Binh mã của Lưu Kỳ hiện tịa không nhiều nhưng cũng phân chia phe phái, phe thứ nhất gồm đám người Cam Ninh, Tô Phi thuộc nhánh Cẩm Phàm Tặc, tuy chỉ có hơn tám trăm người nhưng mỗi ngườ đều là binh sĩ tinh nhuệ theo bên cạnh Lưu Kỳ, rất được Lưu Kỳ tín nhiệm. Phe thứ hai thuộc nhánh Trường Sa, phe này phần lớn là hàng tướng, ví như Hàn Huyền, Hoàng Trung và Dương Linh, bọn họ thay mặt cho ban vạn binh mã thuộc nhánh Trường Sa. Phe thứ ba thuộc nhánh của Lưu Kỳ, ví như Lưu Bàn, Mã Lương, Lữ Giới và Triệu Luy, bọn họ thay mặt cho đại quân nam chinh lệ thuộc Lưu Kỳ và tận tâm tận lực trung thành với Lưu Kỳ, đây cũng là tâm phúc của Lưu Kỳ.
Ba đại phe phái này quan hệ rất phức tạp, hiện tại Lưu Kỳ thống lĩnh quân đội, tạm thời đạt tới trạng thái cân bằng. Trong khoảng thời gian ngắn, Lưu Kỳ cũng không có khả năng chải chuốt, chỉ có thể chậm rãi giải quyết. Từ Thứ là mưu sĩ của Lưu Kỳ cũng không thuộc phe phái nào, y chủ trung thành với Lưu Kỳ, nếu tùy ý tham dự tranh giành phe phái sẽ làm Lưu Kỳ không hài lòng, điều này y sẽ không tham gia vào.
Từ Thứ nhìn về phía Tô Phi nói:
- Tô Tướng Quân cũng có công, trước hết làm phó tướng của Hoắc Tướng Quân, về phần Mã Tướng Quân vẫn phụ tá Bàn công tử.
- Rõ!
Mấy người khom mình đáp lễ.
Tiếp đến Từ Thứ giới thiệu đám người Lữ Giới, Triệu Luy với mấy người. Song phương chao hỏi lẫn nhau, liền thấy Triệu Luy khom người nói:
- Vừa nãy đại quân Giang Đông người kiệt sức, ngựa hết hơi chính là thời cơ tốt tấn công, vì sao quân sư không hạ lệnh tấn công?
Triệu Luy ngữ khí bình thản, giọng nói còn có vài phần trách cứ.
Từ Thứ nhìn Triệu Luy cười cười, y tự nhiên hiểu Triệu Luy là người chính trực không a dua nịnh bợ. Vì thế Lưu Kỳ mới phong y làm quan Đô Độc, giữ gìn quân kỷ, kiểm tra toàn quân, kể cả Lưu Kỳ phạm sai lầm y cũng phản ứng.
Từ Thứ nghiêm túc nói:
- Đại quân Giang Đông tuy người kiệt sức, ngựa hết hơi, nhưng sĩ khí chưa suy yếu, lại có hai viên đại tướng Thái Sử Từ và Hàn Đương tọa trấn đại quân, huống hồ quân ta cũng thiếu binh thiếu ngựa. Nếu ta hạ lệnh tấn công cũng chỉ lưỡng bại câu thương, binh mã chủ công khổ công tích góp sẽ hao tổn hơn phân nửa gây bất lợi cho chủ công, chi bằng chuẩn bị ngày sau phân cao thấp với quân địch.