Chương 88
Lưu Kỳ nhìn gã thủ vệ trước người bị đè nén xuống đất, nói:
- Nói đi, hang ổ của Từ Thịnh ở đâu?
- Phi, muốn giết cứ giết, cẩu quan nhà ngươi đừng vọng tưởng muốn từ chỗ ta thu thập tin tức của đại ca đúng là nằm mơ giữa ban ngày, đại ca chắc chắn sẽ chặt đầu ngươi để tế bái ta.
Khuôn mặt gã thủ vệ dữ tợn, ánh mắt nhìn Lưu Kỳ giống như muốn lao tới cắn.
Lưu Kỳ nhìn y cười nói:
- Đại ca? Xem ra ngươi có địa vị không thấp dưới trướng Từ Thịnh, nếu ta chém chết ngươi dưới núi Thanh Mộc, ngươi nói Từ Thịnh kia sẽ tới cứu ngươi sao?
Gã thủ vệ biến sắc, lập tức cười ha hả nói:
- Nếu ngươi cho rằng làm như vậy có thể ép đại ca ta xuất hiện, vậy quá coi thường đại ca ta rồi.
- Oh, ta thực muốn thử một lần.
Nói xong nói với Huyện Uý:
- Ngươi dẫn theo binh mã huyện Nghi Phong đi tới chân núi chém chết người này, dụ Từ Thịnh xuống núi.
Nói xong, nhìn về phía Cam Ninh nói:
- Ngươi dẫn theo năm trăm người ẩn nấp bên trong loạn thạch, thấy Từ Thịnh xuống núi không cần vội vã tấn công, chờ tất cả bọn họ xuống núi sẽ công kích từ phía bên phải.
Lúc này lại chỉ về phía Vương Nghị nói:
- Ngươi dẫn theo binh mã ẩn nấp trong khe bên trái đợi Từ Thịnh xuất hiện tấn công từ phía bên trái, nhất định sẽ làm thịt được gã Từ Thịnh này.
- Rõ.
Mấy người đều lĩnh mệnh, rời đi.
- Cẩu quan, có bản lĩnh thì giết ta đi, âm mưu quỷ kế này có gì đáng tính là anh hùng hảo hán.
Nói xong vùng vẫy muốn lao về phía Lưu Kỳ.
Một gã Phi Hổ Vệ nhấc tay lên đánh vào gáy y một đập, tên thủ vệ lập tức hôn mê, bị Huyện Uý dẫn đi.
Ba đội nhân mã tiến về ba hướng mà đi, sắp xếp mai phục. Huyện Uý khua chiêng gõ trống tiến về phía núi Thanh Mộc, hấp dẫn Từ Thịnh xuống núi.
Không lâu sau khu vực đóng quân không còn bóng người, một gã sĩ tốt từ đám cỏ um tùm đi ra, hít sâu vài hơi thoáng nhìn về phía Huyện Uý, lập tức lặng lẽ theo một hướng khác tiến về núi Thanh Mộc.
Cách đó không xa, Lưu Kỳ đang lẳng lặng đứng chờ, đám người Vương Nghị, Cam Ninh phía sau rõ ràng lúc này được hắn phái dẫn binh đi mai phục ở đây. Một gã thành viên Cẩm Phàm Tặc chạy tới nói với Lưu Kỳ:
- Công tử, con mồi đã xuất hiện.
Lưu Kỳ gật đầu nhìn núi Thanh Mộc cười nói:
- Chúng ta cũng đi đi.
Nói xong dẫn theo binh mã rời đi.
Trong sào huyệt của Từ Thịnh trên núi Thanh Mộc, chín trăm sơn tặc tụ tập trong sơn trại, Từ Thịnh nhìn chín trăm người nói:
- Vừa nãy có tin tức truyền đến, có hơn chín trăm người cưỡi ngựa rời khỏi huyện Nghi Phong, các ngươi nói nên làm gì bây giờ?
Trong mắt đám sơn tặc phía dưới hừng hực lửa cháy, hô lớn nói:
- Cướp! Cướp! Cướp!. . .
Từ Thịnh thoáng liếc nhìn người phía dưới, nói:
- Tốt, chúng ta sẽ giết. Có chín trăm con ngựa này chúng ta có thể chém giết chiếm đoạt huyện lân cận, địa bàn của chúng ta cũng càng thêm lớn, đến lúc đó các ngươi muốn cái gì sẽ có cái đó.
Hô hô hô hô. . .Đám sơn tặc phía dưới cùng nhau hò reo.
- Lên đường!
Từ Thịnh ra lệnh một tiếng dẫn theo thuộc hạ xuống núi chiếm đoạt ngựa, chỉ thấy một người thở hỗn hển chạy vào, vọt tới trước mặt Từ Thịnh nói:
- Nhị. . .Đương gia. . .Đã xảy ra chuyện!
Nghe vậy sơn trại vốn hò reo huyên náo nhanh chóng yên tĩnh trở lại, Từ Thịnh biến sắc hỏi:
- Ngươi nói cái gì? Lão Nhị xảy ra chuyện, đã xảy ra chuyện gì?
- Hôm nay có một đám người tới huyện Nghi Phong, ai lấy đều thân thủ rất tốt, bọn họ nói là phó tướng của đại tướng quân gì đó muốn dẫn binh mã vào huyện bao vây diệt trừ Đại đương gia, Nhị đương gia nhân cơ hội trở về báo tin bị bọn họ bắt được, bọn họ thiết lập mai phục ở trước núi, giết Nhị đương gia dẫn dụ Đại đương gia rời núi.
Người này hít sâu một hơi, nói lại tình hình huyện Nghi Phong.
Từ Thịnh nhắm mắt lại để bình tĩnh tâm tình, lại phát hiện bản thân không thể nào bình tĩnh được. Ngọn núi này vốn không phải của y, mà là của người khác. Một hôm y vô tình gặp phải trại chủ, trại chủ sau khi giao thủ với y mới phát hiện không phải là đối thủ của y vì thế đã nhường y chức vị Đại đương gia, còn gã trại chủ này an thân trên núi giữ chức vị Nhị đương gia.
Sau vì phòng bị Huyện Uý bao vây diệt trừ, Nhị đương gia chủ động tiến vào đầu nhập Huyện Uý, vì y tìm hiểu tin tức, không ngờ lại bị bắt. Từ Thịnh rất nhanh nắm chặt tay, mở mắt ra nói:
- Lão Nhị bị bắt, nên làm thế nào?
- Giết quan quân, cứu Nhị đương gia!
- Giết quan quân, cứu Nhị đương gia!
. . . . .
- Tốt!
Từ Thịnh nói xong dẫn theo chín trăm người tiến về phía chân núi.
Từ Thịnh dẫn theo chín trăm thuộc hạ xuống núi nghĩ cách cứu viện Nhị đương gia, Từ Thịnh không đi thẳng xuống núi mà dẫn theo chín trăm thuộc hạ vòng vo trong núi nửa canh giờ tới một sơn cốc, trong sơn cốc này có một hồ sâu.
Từ Thịnh sai người lấy ra bè trúc được cất giấu kỹ, tiếp đến chín trăm người lần lượt lên bè trúc theo dòng nước từ hồ sâu rời đi, không lâu sau Từ Thịnh mơ hồ nhìn thấy không gian bên ngoài.
Trên núi Mộc Thanh vốn không có đường, nhưng sau một lần Từ Thịnh vô tình phát hiện dòng suối này dẫn lên núi vì thế đã chuyển địa bàn lên núi. Đồng thời lại sai người vào huyện Nghi Phong phòng bị Huyện Uý bao vây diệt trừ, hai lần trước bị bao vây nhờ Nhị đương gia báo trước, bọn họ mới có thể khiến binh sĩ quan quân tổn thất hơn phân nửa. Không ngờ lần này Nhị đương gia không kịp thông báo đã bị bắt giữ, Từ Thịnh nắm chặt tay, trong mắt tràn đầy ý chí kiên định, trong đầu suy nghĩ: Mặc kệ là kẻ nào cũng không thể làm hại lão nhị.
Ngoài núi Thanh Mộc, Huyện Uý dẫn theo chính trăm binh mã huyện Nghi Phong đứng dưới chân núi khua chiên gõ trống, phía trước có một gã thanh niên bị hai gã sĩ tốt ghì cổ chính là Nhị đương gia sơn tặc núi Thanh Mộc. Lúc này Nhị đương gia đã tỉnh lại, chỉ có điều tay chân y bị trói chặt không thể nhúc nhích.
Sau khi tỉnh lại, y vốn định tự sát để đám người Huyện Uý không thể thực hiện âm mưu, nhưng cho rằng đại ca y sẽ không từ bỏ ý niệm trong đầu, bởi y biết dù y chỉ còn thi thể đại ca y cũng nhất định xuống núi lấy về. Sống chung với đại ca thời gian vài năm, y biết đại ca là người nặng tình nặng nghĩa đối với bọn họ giống như huynh đệ ruột thịt, y cam tâm tình nguyện giao chức vị Đại đương gia cho đại ca.
Thân là Nhị đương gia núi Thanh Mộc y tự nhiên biết đường xuống núi Thanh Mộc, cũng bởi vì biết đường xuống núi này trong lòng y mới lại nảy sinh vài phần hy vọng. Chỉ cần đại ca có thể bất chợt đánh lén quan quân bao vây bên ngoài, nói không chừng có thể đả bại quan quân. Nghĩ đến đây y không có vùng vẫy, âm thầm xem xét tình hình xung quanh.
Lưu Kỳ lúc này cưỡi ngựa lẳng lặng đứng bên bờ sông Thanh Mộc, phía sau Cam Ninh và Vương Nghị một trái một phải cũng lặng lặng đứng bảo vệ ở đó. Ba người thỉnh thoảng chuyển ánh mắt xem xét dòng sông.
Cam Ninh nhìn sắc trời, nói:
- Công tử, Từ Thịnh này thực sự sẽ đến?