Chương 98
- Ngăn cản kỵ binh công kích cho ta.
Thanh âm vừa vang lên, ngay lập tức phía sau lưng Tôn Hà xuất hiện hơn năm trăm thân binh, tiến về phía kỵ binh đang tung hoành, muốn ngăn cản kỵ binh công kích.
Hơn năm trăm thân binh bưu hãn không sợ chết, trực tiếp nhằm về phía đội kỵ binh tiên phong, ngăn cản đội kỵ binh đánh sâu vào đại quân, chỉ có điều cũng phải trả giá lớn, năm trăm thân binh này bị thương hơn phân nửa.
Tôn Hà nhìn đội quân thân binh chết hơn phân nửa, trong mắt hiện lên tia thương xót, hơn năm trăm thân binh này là tử sĩ y đích thân chọn lựa, cho dù trong đại quân nghìn người cũng có thể mở được con đường sống. Đây là đội binh mã y phòng bị để sau này khi chiến sự thất bại, dùng bọn họ để đào tẩu, không ngờ hiện tại chỉ thoáng chốc chết hơn phân nửa.
May mắn, tuy thương vong nhiều nhưng rốt cuộc cũng ngăn cản được kỵ binh xung phong, chỉ cần trụ vững thời gian nắng, đại quân có thể vây chết kỵ binh bên trong loạn quân. Tôn Hà vừa mệnh lệnh tử sĩ bám trụ kỵ binh vừa mệnh lệnh đại quân phía sau, thoáng chốc tốc độ đoàn kỵ binh tập kích vào sâu trong đại quân bị giảm xuống.
Chiến tranh chưa bao giờ phương trận nhiều binh nhiều tốt nhất định thắng lợi, kỵ binh cũng vậy. Kỵ binh tuy nhân số ít nhưng có ngăn cản đội binh mã đông gấp mấy lần, nhưng phương trận nhiều người khả năng thắng cao hơn so với phương trận ít người.
- Phá tan chúng.
Lưu Kỳ nhìn năm trăm tử sĩ ngăn cản kỵ binh tiên phong, trong mắt hiện lên tia tán thưởng, chỉ có điều ngay sau đó liền được thay thế bằng sát khí mãnh liệt. Năm trăm tử sĩ nay tuy thương vong hơn nửa nhưng chặn được đội kỵ binh tiên phong, đội kỵ binh đánh sâu vào trong cũng bởi vậy gặp phải trở ngại. Ở phía sau năm trăm tử sĩ còn có đại quân Giang Đông cuồn cuộn không ngừng xung phong lao lên phía trước.
Lần này có năm trẳm tử sĩ ở phía trước, binh mã Giang Đông không còn rời rạc như vừa nãy, tất thảy bọn họ hợp thành một phương trận, trường thương giơ cao, đại đao nắm chặt sẵn sàng nghênh địch.
Lưu Kỳ không chút nghi ngờ, nếu như trong khoảng thời gian ngắn không đánh tan đội tử sĩ ngăn cản này, chờ phương trận phía sau hoàn toàn tập kết như vậy kỵ binh của hắn sẽ không còn ưu thế. Khi đội quân trường thương kia có thể đâm thủng bụng ngựa, đại đao có thể chặt đứt chân ngựa, đến lúc đó chính là lúc toàn bộ tướng sĩ đoàn kỵ binh bị tiêu diệt.
Đám người Cam Ninh đương nhiên cũng chú ý tới đám tử sĩ phía sau, ngay lập tức dẫn theo thuộc hạ đánh sâu vào đám tử sĩ, Cam Ninh quơ đơn kích, một khi hạ đơn kích xuống đều có một gã tử sĩ bị y chém thành hai nửa, Lưu Kỳ tấn công tuy không mãnh liệt bằng Cam Ninh nhưng một kiếm đâm xuống đều là kiếm trí mạng.
Kỵ binh trên núi bỏ qua đám sĩ tốt phía sau, cùng đám người Cam Ninh trước sau giáp công đám tử sĩ, năm trăm tử sĩ bị kỵ binh công kích gần như sụp đổ, chỉ còn sót lại mấy chục tên miễn cưỡng chống đỡ.
Tôn Hà phía sau nhìn tử sĩ càng lúc còn lại càng ít, tuy trong lòng tiếc xót, nhưng lại thấy binh mã phía sau đã dần dần hình thành phương trận đuổi tới, tia thương xót cũng bởi vậy hóa thành phấn khởi. Chỉ cần có thể bắt được nghìn kỵ binh này và lấy được đầu Lưu Kỳ, khi đó Tôn Sách tưởng thưởng không phải ít, thậm chí y rất có thể có được quyền cai quản trại ngựa thành Bà Dương.
Các đại chư hầu cũng biết tầm quan trọng của kỵ binh, nhưng ngựa phương nam tự nhiên kém ngựa phương bắc. Mà Tào Tháo và Viên Thiệu phương bắc đã sớm phong tỏa con đường kinh thương, nghiêm cấm bán ngựa xuống phương nam, bởi vậy ngựa phương nam rất ít. Toàn bộ Giang Đông cũng chỉ hơn vạn con ngựa, được Tôn Sách phân thành ba địa điểm nuôi dưỡng, những trại ngựa này là do Tôn Sách trực tiếp chưởng quản, cho dù y là Thái Thú thành Bà Dương cũng không có quyền đụng tới. Bằng không y đã sớm thành lập một đội kỵ binh của riêng mình.
Nhưng hiện tại hoàn toàn khác biệt, chỉ cần có thể giết chết Lưu Kỳ, mang đầu Lưu Kỳ tới quận Ngô, y sẽ có thể tiếp quản trại ngựa thành Bà Dương. Nghĩ vậy Tôn Hà không chút do dự giơ cao đại đao, dẫn theo đám tử sĩ còn sót lại nhằm về phía Lưu Kỳ, ý định giết chết Lưu Kỳ.
Phi Hổ Vệ của Vương Nghị đã đánh bộ phận đại quân phía sau suy sụp, trên quan đạo lúc này xuất hiện một đường máu xuyên qua đại quân. Vương Nghị dẫn theo Phi Hổ Về từ phía trước trực tiếp vọt tới mặt sau. Bộ phận đại quân phía sau tổn thất nặng nề, tùy thời có thể bỏ chạy tứ phía. Nhưng Vương Nghị cũng không thỏa mãn, đám sĩ tốt kia dưới sự công kích của Phi Hổ Vệ cũng không tan tác quá nhanh, thậm chí tổn thảm trọng vẫn cố cắn rắng chống đỡ.
Ánh mắt đám sĩ tốt này nhìn về phía Phi Hổ Vệ tuy tràn đầy sợ hãi, nhưng bên trong sự hoảng sợ lại tràn đầy phẫn nộ và cừu hận. Vương Nghị tâm tư tỉnh táo tự nhiên nhận ra, ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Kỳ liền thấy Lưu Kỳ càng đánh vào sâu càng gặp khó khăn, Vương Nghị biết không thể tiếp tục kéo dài, nếu như đội quân của mình có thể chiếm ưu thế như vậy đám sĩ tốt kia sẽ không dám tiếp tục phản kháng, nhưng đội quân của minh chỉ cần biểu hiện chút yếu thế bọn họ sẽ chẳng khác gì lang sói đói bụng lâu ngày cắn xé đoàn người của mình thành từng mảnh.
Vương Nghị vung trường thương chỉ về phía trước, quát:
- Giết!
Phi Hổ Vệ mang theo sát khí nồng đậm xuyên thủng đại quân, hoàn toàn khác biệt so với lần trước, Phi Hổ Vệ lần này cũng không kết thành một khối, mà từng đôi một sóng vai nhau hình thành cái thang lớn, mấy trăm phi hổ vệ hình thành cái thang thật dài. Một đường thẳng tiến, trường thương trên tay Phi Hổ Vệ không đâm thẳng về phía trước mà đâm sang hai bên trái phải, toàn bộ đội quân Phi Hổ Vệ giống như con nhím toàn thân xù gai nhọn.
Theo Phi Hổ Vệ quay người tiến lên, sĩ tốt nguyên bản còn tâm tư chống đỡ lập tức tán loạn. Phi Hổ Vệ xung phong lúc này cũng tăng tốc độ công kích.
Cam Ninh nhìn tử sĩ phía trước vẫn đang cố gắng chống đỡ, lập tức vỗ lưng ngựa, ngựa bị đau trực tiếp lao lên. Cam Ninh hét lớn một tiếng, đơn kích lăng không bổ xuống trực tiếp đánh đám tử sĩ phía trước tách sang hai bên, mở ra một quan đạo. Ngay sau đó Lưu Kỳ dẫn theo đội kỵ binh khác đánh thông những chỗ Cam Ninh chưa đánh triệt để, vọt tới, đám tử sĩ còn sót lại đều chết dưới chân ngựa.
Cam Ninh phá tan tử sĩ sau đó cũng không ngừng nghỉ, mà tiếp tục lao về phía đại quân, thời gian cấp bách không để cho y dừng lại. Nếu đợi tới khi đại quân phía sau hoàn thành phương trận muốn tách rời cũng khó khăn, nghìn kỵ binh cũng bởi vậy chịu thương vong nặng nề.
Tôn Hà nhìn tử sĩ bị chia rẽ, không khỏi hừ lạnh một tiếng:
- Phương trận phía sau đã cơ bản hình thành các ngươi đi chờ chết đi!
Lúc này Cam Ninh đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tôn Hà đang vọt tới Lưu Kỳ, ngay lập tức quay đầu ngựa nhằm vào Tôn Hà. Người này tướng lãnh đại quân, chỉ cần chém chết người này phương trận kia tự nhiên sẽ tự sụp đổ. Lưu Kỳ phía sau thoáng liếc nhìn phương trận trước mặt, liền thấy phía trước phương trận đã cơ bản hình thành, nếu như kỵ binh sau một hồi không đánh tan, sau đó đánh sâu vào phương trận chỉ có thể đưa mình vào vòng vây. Ngay lập tức cũng quay đầu ngựa nhằm về phía Tôn Hà, phương trận tuy hình thành nhưng chỉ có thể chặn ngang quan đạo mà không thể di chuyển nhanh.