Tâm Sự Của Bạn Thân

Chương 1:

Chương 1:
Tôi đang chìm đắm trong nỗi buồn khi đàn chị công khai chuyện tình cảm.
Một luồng cảm giác ẩm ướt bay thẳng lên đầu tôi.
Tôi quay đầu lại nhìn, Bùi Tri Minh đang cầm khẩu súng nước đồ chơi nhắm vào trán tôi.
"Hãy phục tùng ta!"
Cái vẻ ngốc nghếch thiếu niên này, tôi lười xịt lại.
Sau đó, nước bắn tung tóe, tôi bị xịt đầy mặt...
MD, cái thằng ngốc chết tiệt này, không chọn lúc nào lại chọn đúng ngày tôi thất tình để gây sự!
Tôi giật lấy khẩu súng nước, trực tiếp tặng cậu ta một cú tát trời giáng.
"Bốp" một tiếng thu hút không ít ánh nhìn xung quanh.
Đi được hai bước mà vẫn thấy chưa hả giận, quay lại định tát thêm vài cái.
Nhưng tay lại bị Bùi Tri Minh giữ chặt.
Ánh mắt cậu ta lóe lên một cảm xúc khó tả, không nói lời nào.
Thằng nhóc này sẽ không phải bị tôi đánh cho ngốc luôn rồi chứ?
Định hỏi thăm thì một tiếng thét quen thuộc vang lên.
【A a a a! Sướng quá~ Vợ đích thân tát mình~】
【Hôm nay không rửa mặt nữa.】
【Tay vợ mềm quá, muốn liếm một miếng!】
【Không được, vợ nghĩ mình là biến thái thì sao? Mặc dù đã là rồi hihi!】
【Bên phải cũng tát thêm hai cái là được rồi, mình có thể nhớ lại đến sang năm.】
Nói xong, cậu ta còn chủ động đưa má phải sang đây.
Tôi: ???!
Tôi nghi ngờ mình bị ảo giác, thậm chí còn mắng mỏ rồi đưa tay che miệng Bùi Tri Minh lại.
Nhưng tiếng nói vẫn tiếp tục vang lên...
【A a a a! Vợ chạm vào miệng mình rồi! Mình là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời!】
【Cái miệng nhỏ xinh của vợ đang nói cái gì vậy? Muốn hôn quá!】
Tay cầm súng nước, tôi sững sờ nhìn cậu ta.
Giọng nói hưng phấn pha chút ngượng ngùng vang lên: 【KHÔNG, vợ dễ thương quá! Mình cứng rồi đây này!】
Tôi vô thức nhìn xuống chỗ đó của cậu ta, mặt đỏ bừng.
"Mày nghĩ gì bậy bạ vậy!"
Bùi Tri Minh vừa tiến lên một bước, tôi đã ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Ai hiểu được, người anh em chơi thân từ nhỏ đến lớn lại thích mình chứ!?
Ngoan rồi đây, xin tha cho!
Bùi Tri Minh là bạn thân của tôi, từ nhỏ đã vô cùng thiếu đòn, chuyện nhỏ xíu cũng phải đến chọc ghẹo tôi.
Tôi tính tình không tốt cũng không tệ, nhưng lần nào cũng bị cậu ta chọc cho nổi điên.
Hai người có thể coi là đánh nhau từ nhỏ đến lớn.
Tất nhiên, trong mắt người khác là tôi đơn phương đánh cậu ta...
Vì thằng nhóc này là trà xanh!
Mỗi lần chúng tôi vật lộn, không quá vài giây cậu ta đã giả vờ yếu đuối ngã xuống đất, làm như tôi bắt nạt cậu ta vậy.
Thêm vào đó, cậu ta có một khuôn mặt lưỡng tính, rõ ràng là một sinh viên thể thao cao 1m88, nhưng lại luôn bị nhầm là thư sinh yếu đuối vì ngoại hình.
Những người đó như bị câu hồn, Bùi Tri Minh nói gì là nghe nấy...
Tôi chạy về ký túc xá, vội vàng thu dọn đồ đạc.
Bạn cùng phòng Trần Minh không hiểu hỏi: "Mày làm gì thế?"
"Không kịp giải thích đâu, tối nay tao qua ký túc xá bên cạnh ngủ trước!"
Vì nếu muộn hơn thằng nhóc đó sẽ quay lại!
Vừa đến cửa thì đụng trúng Bùi Tri Minh.
"Cậu đi chậm thôi." Bùi Tri Minh đỡ tôi đứng vững.
Vừa nhìn thấy cậu ta, tôi lại nghĩ đến những tiếng lòng bẩn thỉu đó.
"Buổi tối rồi cậu đi đâu?" Cậu ta hỏi.
Trần Minh bên cạnh thay tôi trả lời: "Tạ Lộ nói đi ngủ ở phòng bên cạnh!"
Mặt Bùi Tri Minh sa sầm, siết chặt cánh tay tôi.
Tiếng lòng lại vang lên: 【Lại đi tìm thằng mặt trắng ở phòng bên cạnh à?】
【Bực mình quá, giá mà trong mắt vợ chỉ có mình thôi.】
【Huhu, muốn khóc quá, cứ định tối nay sẽ ngủ chung với vợ cơ.】
Gì cơ? Trong ký túc xá đấy, chúng ta có thể bớt làm trò lại không?
Chưa làm gì mà hậu môn đã ẩn ẩn đau rồi.
Tôi vụt một cái chui ra khỏi nách Bùi Tri Minh, không ngờ cậu ta lại đuổi theo...
Ký túc xá bên cạnh đang chơi game, thiếu một người.
Thấy tôi đến, Tô Tử Lạc vội vàng gọi: "Tạ Lộ, vào trận đi!"
Tô Tử Lạc là họ hàng của tôi, cũng chính là thằng mặt trắng trong miệng Bùi Tri Minh.
Bùi Tri Minh không tình nguyện đi theo sau lưng tôi.
Tiếng nói chán nản vang lên: 【Cái game nhỏ nhặt này có gì hay đâu, hức hức...】

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất