Tâm Sự Của Bạn Thân

Chương 2:

Chương 2:
【Vợ ơi nhìn mình này! Mình chơi còn vui hơn cái game đó nữa!】
Tôi không nhịn được quay đầu nhìn.
Bùi Tri Minh chống nạnh, lông mày hơi cau lại, môi chu ra thật cao.
Thấy tôi nhìn, cậu ta vội vàng thu lại, còn giả vờ như mình đang bận rộn.
Tô Tử Lạc hét lớn: "Tạ Lộ, chuyền đến chỗ mày rồi!"
Tôi đột ngột quay đầu lại, game cũng bị văng.
Trong lúc chạy trốn hồn ma, một lực đạo đè lên vai tôi.
"Chán quá đi..." Giọng Bùi Tri Minh thều thào.
Làm tôi sợ đến mức bị giật mình ngay tại chỗ...
Tôi đổ lỗi cho Bùi Tri Minh, túm lấy tóc cậu ta.
"Tao đã nói rồi! Lúc chơi game đừng có làm phiền tao!"
Bùi Tri Minh kêu lên đau đớn: "Là do kỹ năng của cậu quá tệ!"
"Mày đừng có mà lèo nhèo với tao!" Tôi đương nhiên là không thừa nhận.
Nói về kỹ năng, ai có thể tệ bằng cậu ta chứ?
Nhớ lúc đó có người chơi đến nửa ngày còn chưa xong hướng dẫn cho người mới.
Chơi vị trí cứu người mà cả trận cứ đứng sửa máy.
Tôi tức điên lên: "Sao hả, mày muốn chuyên tu đại học à?"
Hô cậu ta cứu người đầy máu, cậu ta lại cứu ngay lúc máu đã qua nửa? Xong rồi còn không đỡ đao cho người ta!
Tôi bị cậu ta hố đến không còn gì, sau đó thì không bao giờ chơi game với cậu ta nữa.
Bùi Tri Minh cứ đứng canh chúng tôi chơi xong trận cuối.
Mọi người trong phòng đều định tắm rửa đi ngủ rồi, cậu ta vẫn không có ý định rời đi.
Tôi giục: "Mày còn chưa đi à?"
Bùi Tri Minh không nói gì, ánh mắt u oán nhìn qua.
【Vợ thật sự muốn ngủ với cái thằng mặt trắng đó à? Thế mình là cái gì?】
Tôi lườm một cái, là đồ mặt dày.
【Hihi, vợ lườm cũng đẹp nữa, thích thích hihi~】
【Vì vợ không chịu về, nên mình cũng phải ngủ lại ở đây thôi!】
What?
Tiếng lòng đột nhiên dừng lại, cậu ta tự đi đến chỗ giường của Tô Tử Lạc.
Tôi vội kéo cậu ta lại, nở nụ cười giả tạo: "Chúng ta về thôi."
Mắt Bùi Tri Minh sáng lên, ngoan ngoãn để tôi dắt đi.
Trên đường về ký túc xá, hai chúng tôi đều không nói gì, nhưng tai tôi sắp điếc rồi...
Suốt dọc đường, nội tâm Bùi Tri Minh cứ nói mãi không ngừng, suýt nữa tạo ra một bộ phim dài tập.
【Vợ chủ động dắt tay mình này~ Yêu mình đến mức không cần mạng luôn rồi!】
【Quả nhiên là cậu ấy vẫn quan tâm mình nhất, cái thằng mặt trắng kia cũng không giữ lại, xem ra cũng không yêu mấy...】
【Không giống mình, trong lòng chỉ có vợ, mình chính là chú cún trung thành của vợ, chụt chụt~】
Ái chà! Tôi buồn nôn rụt tay lại.
【Hihi, chỉ thích cái vẻ mặt khinh bỉ của vợ thôi!】
【Nếu bây giờ cho mình một cái tát thì...】
"Bốp" một tiếng, cuối cùng tôi không nhịn được mà tát một cái thật.
"Câm mồm!"
Bùi Tri Minh ôm mặt, vẻ mặt như đang hồi tưởng lại.
Tiếng lòng biến thái vang lên: 【Sướng! Quần sắp nổ rồi!】
Trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng chết lặng, tôi muốn lập tức dịch chuyển tức thời về ký túc xá!
Sau đó tôi không dám đánh Bùi Tri Minh nữa, sợ cậu ta sướng...
Trần Minh nói nhà ăn số hai có món mới, hai chúng tôi định đi thử.
Đi nửa đường thì cậu ấy có việc phải về viết báo cáo.
Việc mua cơm cuối cùng lại rơi vào đầu tôi.
Lúc lấy cơm thì gặp Tô Tử Lạc, gần đây cậu ấy có người yêu mới, đang kể về quá trình quen nhau.
Tôi nghe say sưa, rồi phát hiện ra điều không đúng: "Khoan đã! Người yêu của cậu là con trai à?"
Tô Tử Lạc vẻ mặt bình thản: "Đúng thế, con trai với con trai cũng có thể yêu nhau mà, tư tưởng của cậu phong kiến vậy?"
"Cũng không phải..." Tôi gãi đầu, có chút ngượng ngùng: "Chỉ là... cảm giác thích một người là như thế nào vậy?"
Tô Tử Lạc đặt đũa xuống, nghiêm túc suy nghĩ một lúc, rồi con ngươi đột nhiên hướng về phía tôi.
"Chính là cảm giác của cậu đối với Bùi Tri Minh đó."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất