Chương 122: Con đường ánh sáng
- Hạo Nhi, quả trái cây này sắp chín rồi.
Nhìn quả trái cây lủng lẳng trên gốc đại thụ, trên mặt Lâm Hữu chợt hiện ý cười, hắn ta vốn đã tuấn lãng, nay cười lên tựa như khiến gốc cổ thụ trước mặt càng thêm tươi tốt rực rỡ.
Lâm Thiên Hạo ngẩng đầu lên nhìn cha mình, vẻ mặt vẫn buồn bực như trước, lặng im không đáp lại.
- Vẫn chưa nghĩ thông suốt nữa à?
Lâm Hữu quay đầu lại, ánh mắt sáng ngời, nhìn về phía đứa con trai duy nhất, cũng là người kế thừa mà hắn ta đã gửi gắm tất cả hy vọng. Chẳng qua hy vọng càng cao thì thất vọng cũng càng nhiều, hắn biết rõ khuyết điểm lớn nhất của con trai mình chính là cách cục (*)!
(*) Cách cục: Có tầm nhìn, lý tưởng, cách làm việc và trình tự rõ ràng.
Nghe cha nói vậy, Lâm Thiên Hạo thật sự không nhịn được nữa, khiến hắn trút hết những bực dọc và ấm ức trong khoảng thời gian này ra.
- Cha, con thật sự không hiểu, tại sao cha lại không cho con quay về đạo viện chứ? Với thân phận của cha, cho dù con có gây ra chuyện như thế thì quay lại đạo viện cũng không thành vấn đề mà!
- Cũng vì cha không cho con về cho nên con mới không thể tham gia bí cảnh quê hương linh tức lần này! Tên Vương Bảo Nhạc chết tiệt đó cũng được đi, hơn nữa con còn nhận được tin tức là hắn ta còn lấy được linh căn tám tấc nữa!!
Lâm Thiên Hạo nói đến đây thì siết chặt nắm đấm, đây chính là điều khiến hắn cảm thấy bực bội nhất.
Lâm Hữu thản nhiên nhìn Lâm Thiên Hạo một cái, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, dưới ánh nhìn của hắn, hô hấp của Lâm Thiên Hạo dần trở nên dồn dập hơn, sau đó dần cúi gằm mặt.
- Hạo Nhi, con là người kế thừa của Lâm gia ta, đến đạo viện Phiêu Miểu cũng chỉ là để con trui rèn mà thôi, con còn tưởng là thật sao?
Lâm Hữu thản nhiên mở miệng, giọng không lớn, nhưng lại có một cỗ uy nghiêm bao phủ xung quanh, khiến cho trong lòng Lâm Thiên Hạo run lên, cúi đầu càng sâu hơn.
- Một tên tôm tép thôi mà có thể khiến cho con nhớ mãi không quên như thế, Hạo Nhi à, cha thật sự rất thất vọng về con.
Ánh mắt của Lâm Hữu vẫn bình thản không chút gợn sóng, nhưng những lời nói của hắn khiến cho thân thể Lâm Thiên Hạo run lên, hắn lo lắng ngẩng phắt đầu dậy như muốn giải thích gì đó.
Nhưng ánh mắt của Lâm Hữu chợt trở nên sắc lẹm, tựa như có một tia sét phóng ra đánh lên người Lâm Thiên Hạo, khiến hắn căn bản không thể mở miệng giải thích gì, chỉ có thể run rẩy nuốt ngược những lời muốn nói vào trong bụng.
Thấy thế, sâu trong đáy mắt Lâm Hữu lóe lên vẻ thất vọng mà Lâm Thiên Hạo không thể nhìn thấy. Ánh mắt sắc lẹm dần tản đi, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hồi lâu sau, giọng nói chất chứa tang thương và mỏi mệt của Lâm Hữu mới chợt vang lên.
- Hạo Nhi, thế giới này rất lớn, cũng thần bí khó lường... Trong liên bang có bốn đạo viện, có hội nghị viên, bọn ta vừa kềm chế lẫn nhau, nhưng lại không thể không nâng đỡ nhau... Đồng thời bên cạnh còn có tập đoàn Tam Nguyệt, ngũ thế thiên tộc và hai đại tông môn đang nhìn chằm chằm, càng không cần phải nói tới đám hung thủ ở bên ngoài...
- Tập đoàn Tam Nguyệt phú khả địch quốc, lại còn thâm sâu khó dò, ngũ thế thiên tộc thì nghe đâu có được truyền thừa chính thống nhất của cổ kiếm, còn hai đại tông môn thì thậm chí còn có loáng thoáng bóng dáng của tu sĩ cổ kiếm đang say ngủ tồn tại nữa!
- Bốn đạo viện có thể chọn cách mở rộng cánh cửa, đón nhận tất cả mọi người đến từ mọi thế lực, nhưng nghị viên chúng ta thì lại không thể được!
- Mà số đó chỉ mới là liên bang thôi, còn có mặt trăng và vô số ngôi sao khác, cả thanh cổ kiếm đồng xanh tựa như khổng lồ vô biên kia...
- Xa hơn nữa thì còn có những tồn tại mà ngay cả cha cũng khó mà tin nổi, thậm chí chỉ có thể run rẩy tựa như một con kiến hôi mà ngưỡng vọng bọn họ...
Lâm Hữu thấp giọng thì thào, tựa nhưu đang nói với Lâm Thiên Hạo, nhưng lại giống như đang tự lẩm bẩm.
- Trời đất bao la vô tận như thế, sao con không chịu nhìn xa hơn chứ? Cha mong mỏi con có thể nhanh chóng trưởng thành biết bao, con đừng chỉ mãi tốn sức vào những kẻ nhãi nhép không đáng. Vì có cha cho nên cuộc đời của con sẽ khác hẳn với chúng, con... Có hiểu chưa?
Trong lòng Lâm Thiên Hạo vô cùng căng thẳng, nay lại rúng động dữ dội vì những gì cha hắn vừa nói. Lúc này đầu óc ong ong, ẩn ẩn cảm giác dường như mình đã nghe ra được hàm ý của cha cho nên vội gật đầu.
- Cha, con... Con hiểu rồi!
- Con vẫn chưa hiểu!
Lâm Hữu lắc đầu, giơ tay phải lên một cái. Nháy mắt có ánh sáng chói mắt lóe lên, ngay sau đó lại có tám thân ảnh xuất hiện ngay trước mặt hắn!
Tám thân ảnh này đều đang nhắm mắt, lúc này đang lơ lửng trên không trung, không hề động đậy, tựa như bị trói buộc. Nhưng sự xuất hiện của chúng lại khiến cho Lâm Thiên Hạo mở to hai mắt, hô hấp trở nên dồn dập hơn.
Tám thân ảnh này... Có đến bảy cái giống hệt như Lâm Thiên Hạo, trong cơ thể chúng lại có linh căn, từ một tấc đến bảy tấc đều có đủ, về phận cái linh căn không có mặt cuối cùng chính là tám tấc!
Linh căn mà những kẻ khác cần phải cố gắng phấn đấu, cần cơ duyên cực lớn mới lấy được, nay lại đứng trước mặt Lâm Thiên Hạo, từ một đến tám không thiếu cái nào!
- Nửa đời trước của con không cần phải đi tranh đoạt với kẻ khác làm gì, cha đã chuẩn bị sẵn hết cho con.
- Đây là điểm khác biệt giữa con và những kẻ tôm tép khác, Hạo Nhi, nửa đời trước của con đã được cha dọn sẵn, chỉ việc bước tới mà thôi. Con nhất định sẽ đi đến đỉnh cao nhất, đợi ngày sau con trở thành thành chủ của thành Phiêu Miểu, thành nghị viên mới thì lúc đó mới cần con bắt đầu tự mình phấn đấu. Bây giờ, nếu con đã thật sự hiểu thì hãy đến đảo Thượng Viện của đạo viện Phiêu Miểu học đi.
Thân thể Lâm Thiên Hạo run mạnh một cái, đây là lần đầu tiên cha của hắn nói rõ ràng về tương lai cho hắn nghe như thế. Hắn im lặng hồi lâu, tựa như trở nên thâm trầm hơn hẳn, lúc này mới trầm giọng đáp.
- Con đã hiểu rồi.
Mà lúc này, khí cầu quay về từ quê hương linh tức cũng đã đáp xuống phi trường của đạo viện. Người ở bên trên lũ lượt đi xuống, lúc đi hãy còn là Cổ Võ, nhưng sau khi quay về thì phần lớn đều đã bước vào Chân Tức, trở thành tu sĩ, khiến cả đám học sinh đều khó nén sự kích động dâng cao trong lòng.
Nhất là sau khi nhìn thấy tất cả lão sư các hệ và vô số đồng học cũ đến đón thì bọn họ lại càng hưng phấn hơn. Chưởng viện cũng hiểu tâm trạng của mọi người lúc này cho nên khoát tay cho họ giải tán. Những học sinh Chân Tức này lập tức tản ra, phi trường nhanh chóng trở nên rôm rả tiếng cười nói.
Cũng có không ít người đến nghênh đón Vương Bảo Nhạc, dẫn đầu là đám Liễu Đạo Bân, rồi cả đám đốc tra áo đen bu lên vây quanh Vương Bảo Nhạc kín mít. Cười nói chúc mừng hộ tống Vương Bảo Nhạc quay về hệ Pháp Binh.
- Vương Bảo Nhạc ta đã về rồi đây!
Sau khi bước lên đỉnh núi của hệ Pháp Binh xong, Vương Bảo Nhạc ngửa mặt lên trời cười lớn.
Sau khi hàn huyên một phen, Liễu Đạo Bân chuẩn bị tiệc rượu tẩy trần cho Vương Bảo Nhạc. Mãi cho đến khi ánh trăng lên cao thì Vương Bảo Nhạc mới chuếnh choáng men say quay lại động phủ. Hắn ngồi đó nấc vài cái, sau đó mới lấy nước băng linh ra uống mấy hớp để tỉnh lại phần nào, sau đó hắn lấy nhẫn truyền âm ra liên lạc với cha mẹ mình, nói cho bọn họ biết hắn đã là Chân Tức và đã thi đậu vào đảo Thượng Viện.
- Lão Vương thấy con có giỏi không!
Vương Bảo Nhạc đắc ý hỏi.
Bên trong nhẫn truyền âm nhanh chóng vang ra tiếng mừng vui của cha mẹ Vương Bảo Nhạc, sau khi nói chuyện lâu ơi là lâu với cha mẹ, thấy trời cũng muộn rồi, Vương Bảo Nhạc mới tắt truyền ngưng. Ngồi ở ban công của động phủ ngắm nhìn chung quanh, cảm thụ sự yên tĩnh xung quanh thì ý bịn rịn không nỡ dần trở nên mãnh liệt hơn.
- Thời gian trôi qua đúng là nhanh thật, hơn một năm trước ta chỉ mới vào đạo viện, nay đã sắp vào đảo Thượng Viện rồi!
Vương Bảo Nhạc cảm khái, nhưng nghĩ tới thu hoạch của mình trong chuyến đi lần này, tâm trạng của hắn lại tốt đẹp hẳn lên.
- Không nói đến mấy thứ đã nộp lên cho đạo viện, đợi bọn họ thống kê xong thì sẽ cho ta một cái danh sách, ta có thể lấy lại một phần từ số đó, hoặc đổi thứ gì đó đồng giá... Chỉ riêng hạt châu màu lam này thì ta đã lời to rồi!
Vương Bảo Nhạc nghĩ đến thu hoạch của mình, tim lại đập thình thịch.
Lúc này hắn vói tay vào túi tiền trong lồng ngực móc ra một viên hạt châu. Hạt châu này vốn có màu lam, nhưng nay màu đã tối xuống, biến thành màu xám.
Cầm trong tay cũng không có gì lạ, nhưng Vương Bảo Nhạc biết rõ lai lịch của nó nên ánh mắt sáng rực.
- Nếu như ta đoán không sai thì nó chính là thanh trường thương vốn phải bị biến mất, nhưng lại được mầm mống thôn phệ của ta ngưng tụ lại... E rằng khắp liên bang hiện tại chỉ có duy nhất một viên thôi. Dù bây giờ vẫn chưa biết cách dùng, nhưng bảo bối này tuyệt đối không phải thứ vừa đâu!
Vương Bảo Nhạc nghiên cứu một phen, lại nghĩ đến chuyện đi hỏi chị gái trong mặt nạ. Nếu chí có phát hiện trong Ngũ Chỉ sơn thì thôi đi, nhưng nếu như trong quê hương linh cũng tức có manh mối liên quan đến mặt nạ thì Vương Bảo Nhạc cảm giác mình nên đi hỏi dò thử xem sao.
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc lập tức lấy gối mộng ra tiến vào mộng cảnh, sau một lúc lâu thì hắn lại đi ra, trên mặt mang theo vẻ nghi hoặc. Bởi vì trong mộng cảnh, chị gái thần bí kia lại im lặng không nói gì về việc này, dù hắn hỏi kiểu gì cũng không thèm đáp lại.
- Không chịu nói cho ta nghe sao?
Vương Bảo Nhạc xoa mi tâm, cảm thấy bà chị này đúng là cứng đầu hết chỗ nói. Trong lòng ẩn ẩn có suy đoán liên quan đến hạt châu này, định bụng đợi đến đảo Thượng Viện rồi lại nghiệm chứng sau.
Cất hạt châu này đi, Vương Bảo Nhạc nhắm mắt lại, nhớ lại tình huống khi mình chiến đấu và dùng pháp khí khi ở trong quê hương linh tức. Đây là thói quen hắn tập thành kể từ khi đọc tự truyện quan lớn xong, thích tổng kết mọi việc lại.
Sau một lúc lâu, Vương Bảo Nhạc mở to mắt, xoa xoa cằm, trong mắt lộ vẻ suy tư.
- Học được cách tạo nên sóng linh khí, đây là một trong những thu hoạch lớn, nhưng pháp khí của mình thì đúng là hơi bị đơn điệu, chỉ toàn tự bạo... Pháp khí cũng không phải chỉ nhằm tạo thành thương tổn thể xác và tiêu diệt kẻ thù, có lẽ còn có thể tạo ra được tác dụng lớn về mặt tinh thần nữa!
Vương Bảo Nhạc như có điều suy nghĩ, nhớ tới bộ dạng phát cuồng của đám Lý Di nhìn mình sau khi bị mình dùng khôi lỗi tống ra ngoài.
- Ừ, đây cũng là một vấn đề cần nghiên cứu đấy. Sau này ta phải tìm cơ hội để nghiên cứu mới được, tạo ra pháp khí có thể gây ảnh hưởng đến tinh thần, khỏi đánh cũng thắng, khiến cho người ta nhìn thấy đã sợ thót tim!
Hai mắt của Vương Bảo Nhạc sáng lên, cảm thấy chuyến đi quê hương linh tức lần này có thu hoạch quá lớn.
Lúc này Vương Bảo Nhạc vừa suy xét vừa hí hửng đả tọa tu luyện. Khi trời sáng, hắn mới chấm dứt đả tọa xong thì lập tức phát hiện động phủ của mình đông như trẩy hội... Người đến bái phỏng nối đuôi nhau không dứt. Nhất là những học sinh của hệ Pháp Binh đã trở thành Chân Tức kia, trước kia đi đường gấp rút, không kịp làm thân với Vương Bảo Nhạc, nay vừa về thì lập tức đến bái phỏng.
Đợt bái phỏng này kéo dài tận năm ngày, đến khi Vương Bảo Nhạc nhận được thông báo đậu vào đảo Thượng Viện của chưởng viện gửi đến thì mới thôi. Vậy nên hắn chuẩn bị hành trang sẵn sàng, nhìn động phủ mà mình đã sống hơn một năm kia, ý mong chờ lại càng cao hơn.
Sáng sớm ngày thứ sáu, trên đảo Hạ Viện có tiếng chuông vang vọng từng hồi. Tiếng chuông ngân dài vang xa, kêu tròn một nén hương, khiến cho tất cả mọi học sinh đều phải ngừng việc đang làm để nghe ngóng. Cả đám đi ra khỏi phòng của mình, đều thấy được từng đạo thân ảnh Chân Tức bay vèo vèo đến đỉnh chưởng viện từ hệ của mình.
- Bọn họ sắp đến đảo Thượng Viện...
- Không biết khi nào thì chúng ta mới có thể thi vào đảo Thượng Viện đây!
Liễu Đạo Bân đứng ở phía trước hệ Pháp Binh, loáng thoáng nhận ra thân ảnh của Vương Bảo Nhạc xa dần. Mặc dù khoảng thời gian này nhìn có vẻ như hắn vẫn bình thường, nhưng thực ra trong lòng vẫn có phần muộn phiền.
- Mình cũng phải cố gắng lên mới được, không thể cách học thủ quá xa, bằng không sẽ không theo kịp bước tiến của hắn!
Trên đỉnh núi sau lưng hắn, lúc này ông râu dê cũng bước ra nhìn bóng lưng của Vương Bảo Nhạc dần rời xa, trong mắt dần xuất hiện vẻ vui mừng lẫn khích lệ, trong đầu không khỏi nhớ tới cảnh tượng Vương Bảo Nhạc toàn thân đẫm máu trong khảo hạch mộng cảnh vào một năm trước.
Trên đỉnh của hệ Đan Đạo, Chu Tiểu Nhã im lặng đi ra khỏi phòng mình nhìn về phía đỉnh Chưởng Viện, hồi lâu sau trong mắt cô mới ánh lên vẻ kiên định và mong chờ, siết chặt nắm đấm, thấp giọng lẩm bẩm.
- Anh Bảo Nhạc, đan phương mà em nộp lên đã qua vòng xét tuyển rồi, chỉ cần chờ xét duyệt thông qua thì em cũng có hy vọng vào được đảo Thượng Viện!
Trong vô số ánh nhìn của các học sinh trên đảo Hạ Viện, mấy trăm người thành công tấn chức Chân Tức trong chuyến đi lần này đều tập trung ở đỉnh Chưởng Viện, sau đó nhanh chóng đi đến quảng trường trên đỉnh Chưởng Viện.
Bọn họ là những người trở về từ quê hương linh tức, hiện tại có thể coi như nhóm đầu tiên sắp sửa vào đảo Thượng Viện. Nhóm thứ hai và những người tấn chức khi tham gia bí cảnh của đạo viện sẽ lần lượt được đưa vào trong đảo Thượng Viện xong.
Lúc này trên quảng trường có mấy trăm người đang đứng, không hề có tiếng xôn xao nào, bọn họ đều nhìn chưởng viện đứng trước mặt với ánh mắt nóng rực!
- Xin đảo Thượng Viện mở cửa!
Chưởng viện xoay người lại, hất tay áo lên, thanh âm tựa như sấm rền, truyền vào trong đảo Thượng Viện bị sương mù bao quanh.
Sau đó thiên địa lập tức biến sắc, mây gió cuồn cuộn, tiếng nổ ầm ầm vang vọng khắp bầu trời, sương mù quanh đảo Thượng Viện cũng lập tức quay cuồng, một đạo ánh sáng tựa như chiếc cầu đột nhiên xuyên thấu qua màn sương, trực tiếp nối liền với đỉnh Chưởng Viện trên đảo Hạ Viện, tạo thành một con đường ánh sáng rực rỡ!