Chương 6:
Khi ta xuyên qua các sân vườn của Vương phủ đến căn phòng của Bạch Liên Hoa, nàng đã thay một bộ y phục trắng sạch sẽ, trang điểm và chải chuốt lại gọn gàng.
Thấy ta đến, ánh mắt Bạch Liên Hoa lộ vẻ phức tạp, hơi lúng túng tiến đến hành lễ với ta.
“Đa tạ Vương phi đã cứu mạng.”
Nói xong lại len lén liếc ta một cái.
Ta xua xua tay, hào phóng đáp: “Đây đâu phải chuyện lớn gì!”
Bạch Liên Hoa đột nhiên mắt rơm rớm, ngón tay vân vê ống tay áo, “Lúc sắp chìm xuống nước, ta thực sự rất sợ, ta tưởng Cẩn ca ca sẽ đến cứu ta.”
Nói đến đây, ánh mắt thoáng hiện vài phần thất vọng.
Rồi đột nhiên hai má ửng đỏ, liếc ta một cái rồi cúi đầu, “Không ngờ là ngươi cứu ta, còn... còn dùng cách ấy.”
Trong lòng ta giật mình, cảm giác mọi thứ bắt đầu đi theo hướng kỳ lạ.
Lúc này, Ngải Ly mang đến một hộp bánh ngọt, cắt ngang bầu không khí có chút vi diệu này.
“Vương phi, tiểu thư, đây là bánh ngọt nhà bếp đặc biệt đưa tới, nghe nói là cống phẩm mang từ Đại Hạ đến.”
Nghe nói từ Đại Hạ mang tới, ta nhíu mày lại.
Trong mắt Bạch Liên Hoa thêm một tia tò mò, “Vậy ta thử một miếng nhé.”
Khi bàn tay nàng sắp chạm vào bánh, ta vội vàng kêu lên, “Không được ăn!”
Tay Bạch Liên Hoa run lên vì kinh ngạc, chiếc bánh liền mất trọng lực rơi xuống.
Ta nhìn chiếc bánh lăn vài vòng trên mặt đất, xoay tròn mấy cái, mãi đến khi chạm vào giày của một người mới dừng lại.
“Vương phi vừa nói, chiếc bánh này không được ăn?”
Hoài Cẩn khẽ nhướng mày, lời nói không chứa đựng cảm xúc gì. Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Bạch Liên Hoa, ta thầm thở dài trong lòng.
Vị Vương gia này xuất hiện thật đúng lúc.
Ta chớp chớp mắt, trên mặt đầy vẻ hối lỗi và ngượng ngùng, “Không phải không được ăn, mà là Đại Thanh quá thích ăn loại bánh này. Nhưng bánh ngọt từ Đại Hạ mang tới chỉ có chút ít như vậy, Đại Thanh nhất thời lo lắng nên mới buột miệng nói ra những lời ích kỷ.”
Hoài Cẩn nhìn ta sâu sắc, ta cũng chân thành nhìn lại hắn, dùng ánh mắt ra hiệu mong hắn hiểu được tâm trạng của một kẻ tham ăn.
Hắn đột nhiên bật cười.
Thực ra chỉ là khóe môi hơi cong lên, tựa như một gợn sóng lướt qua gương mặt, rồi tụ lại thành hai điểm sao trong mắt, thoáng chốc biến mất trong đáy mắt.
Nhưng không hiểu sao, trong lòng chợt có chút ngứa ngáy.
“Nếu Vương phi thích ăn loại bánh này, vậy…” Nụ cười đó dường như chỉ là ảo giác của ta, lúc này hắn đã trở lại vẻ mặt lạnh nhạt thường thấy.
“Vậy để nàng ăn hết đi!” Bạch Liên Hoa trách yêu liếc ta một cái.
“Ta còn tưởng chuyện gì lớn, hóa ra nàng thích ăn loại bánh này. Đầu bếp nhà ta cũng từ Đại Hạ tới, ngày mai ta sẽ sai người đưa tới cho nàng.”
Ta khựng lại, mỉm cười với nàng.