Chương 8:
"Khu vực Đông Châu do mưa bão không ngừng, đã xảy ra lũ lụt, gây thiệt hại nghiêm trọng cho các vùng trũng thấp, hiện tại nhà nước đang tổ chức cứu hộ..."
Tôi trở về nhà, ông đang ngồi ở phòng khách xem tin tức trên tivi.
Còn bà ngồi bên cạnh đan áo len.
Bầu không khí vẫn coi như hòa thuận.
Nhưng có lẽ chúng tôi đều biết, đây chỉ là sự yên tĩnh trước cơn bão, sớm muộn gì cũng sẽ phải lột mặt nạ.
Chỉ là không biết ông sẽ nhẫn nhịn đến bao giờ.
"Về rồi à?"
Ông, người mà ngày thường ít khi nói chuyện với tôi, hôm nay lại quay đầu mỉm cười nhìn tôi.
"Vâng."
"Sao lại bị ướt mưa nữa rồi? Con ngày nào cũng ra ngoài chơi gì vậy?"
Ông đã nghi ngờ không chỉ một lần.
Bà kịp thời nói giúp.
"Chuyện của con nít thì ông quản nhiều làm gì?
"Bao nhiêu năm nay, mớ bòng bong của ông đã giải quyết xong chưa?"
Mặt ông lập tức đen lại.
"Mớ bòng bong duy nhất mà tôi chưa giải quyết xong chính là bà!"
"Bà cứ chờ đấy, sắp rồi."
Bà đứng phắt dậy, vẻ mặt đầy uất ức và giận dữ.
Ông hừ lạnh một tiếng rồi rời đi, sau đó liếc nhìn tôi một cái.
"Lát nữa vào phòng ông, ông có chuyện muốn nói với con."
Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
Ông rời đi, tôi lại liếc mắt nhìn bà một cái, sợ bà tức đến hỏng người.
Ai ngờ, giây tiếp theo, vẻ uất ức và giận dữ trên mặt bà biến mất, như thể chưa từng xuất hiện, khóe miệng bà hiện lên một nụ cười mỉa mai.
Tôi câm nín.
Tôi luôn nghĩ bà là người dịu dàng nhất trên thế giới này, nhưng điều đó không có nghĩa là bà sẽ không tức giận.
Ông công khai đối xử tốt với Xuân Đào ở làng bên bấy nhiêu năm, bà thật sự vẫn còn yêu ông hết lòng hết dạ sao?
Hoàn hồn lại, tôi không khỏi thở dài.
Một gia đình tốt đẹp, ông cứ cố tình phá hoại...
Sau khi tắm xong, tôi theo lời hẹn đến phòng ông.
Căn phòng của ông rất ngăn nắp, ngăn nắp đến mức gần như không có gì, bởi vì phần lớn không gian đều được dùng để đặt những món đồ kỷ niệm của Xuân Đào.
Một bức ảnh lớn nhất ít nhất cũng phải năm mươi sáu inch, được treo trên bức tường chính giữa.
Nhìn thấy lại một lần nữa khiến tôi bị nhồi máu cơ tim.
Ông thấy tôi đến, vội hỏi:
"Sao rồi?"
Tôi gật đầu, đưa tấm thẻ ngân hàng ra.
"Đã thành công lừa được từ tay bà rồi, ông không được tiêu xài hoang phí đâu nhé.
"Đây là tiền sau này con lấy chồng đấy."
Ông lập tức mặt mày hớn hở.
"Mật khẩu vẫn là ngày sinh của con à?"
Tôi gật đầu.
Ông liền nói ba tiếng "tốt" liên tiếp.
Sau đó lập tức lạnh mặt.
"Được rồi, con ra ngoài đi."
Tôi ra khỏi phòng, dựa vào khung cửa, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh lùng.
Đột nhiên, tôi thấy cửa phòng bà đóng lại, bà thở dài.
"Ba mạng người, mất rồi."