Chương 34: Cảnh sát trưởng xuất hiện, diệt gọn hai thế lực
Dạo gần đây, nổi lên một nhân vật tự xưng là Cảnh sát trưởng, thanh danh lan rộng khắp nơi.
Trong kênh tán gẫu, mọi người không ngừng bàn luận về cái tên Cảnh sát trưởng này.
Số 45346: "Các ngươi nghe tin gì chưa, dạo này có một người tự xưng là Cảnh sát trưởng, đang ráo riết chiêu binh mãi mã, mở rộng thế lực."
Số 34534: "Chuyện thường thôi mà? Trước kia Chu Thư Kiện với Ngưu Tự Cường chẳng cũng tự lập thế lực đấy sao?"
Số 45346: "Nghe là biết ông chú em thông tin chậm như rùa, mới ở trong thôn ra à? Thế lực của Ngưu Tự Cường bị Cảnh sát trưởng diệt rồi!"
Số 453536: "Cái gì cơ? Đội của Ngưu Tự Cường chẳng phải có đến mười mấy mạng người sao? Bị diệt á? Đùa nhau à?"
Số 646754: "Chuyện này tôi cũng nghe loáng thoáng, hình như Cảnh sát trưởng cũng có kha khá vật tư, nửa đêm mang theo hai ba người, ném vài quả bom xăng với lựu đạn vào biệt thự của Ngưu Tự Cường, thế là cả bọn Ngưu Tự Cường bị thiêu sống hết."
Số 355663: "Mẹ kiếp! Khủng bố vậy sao?! Thế thì ra, cái gã Cảnh sát trưởng này giờ muốn bành trướng thế lực, rồi xưng bá một phương à?"
Số 94785: "Chứ còn gì nữa, câu này của cậu thừa thãi quá rồi đấy! Mà nghe nói, đãi ngộ bên chỗ Cảnh sát trưởng tốt lắm, chẳng cần biết anh có vật tư chiến đấu hay không, cứ đến là có lương thực với nước."
Số 346533: "Ngon ăn vậy á? Thế thì trên người tôi chỉ có mỗi con dao gọt hoa quả, đến chỗ Cảnh sát trưởng ổng cũng nhận à?"
Số 234546: "Đương nhiên là được, tôi tận mắt thấy một người sống sót hết sạch vật tư đi đầu quân cho Cảnh sát trưởng, ổng vẫn nhận giúp đấy thôi."
...
Số 12315: "Chào mọi người, tôi là Cảnh sát trưởng đây. Tôi đảm bảo với mọi người rằng, chỉ cần gia nhập đại gia đình này của chúng tôi, chúng ta sẽ là người một nhà, giúp đỡ, tương trợ lẫn nhau, cùng nhau sinh tồn đến phút cuối cùng trong cái thế giới mạt thế này, đi tìm ánh bình minh của hy vọng! Đây là tọa độ của tôi [250, 857], tôi sẽ ở đây chân thành chờ đợi các vị!!"
Trong kênh tán gẫu, những người sống sót khác vẫn đang bàn luận xôn xao về Cảnh sát trưởng.
Ai ngờ, Cảnh sát trưởng lại đích thân xuất hiện, còn tuyên bố chiêu hiền đãi sĩ.
Khiến cho vô số người sống sót không khỏi kinh ngạc.
Sau khi Ngưu Tự Cường bị Cảnh sát trưởng tiêu diệt, Chu Thư Kiện cũng vô cùng lo lắng.
Phải biết rằng, Cảnh sát trưởng với hắn không hề xa xôi gì cho cam.
Sớm muộn gì hắn cũng sẽ chạm mặt, đụng độ với Cảnh sát trưởng.
Đám thân tín của Chu Thư Kiện lo ngay ngáy cái ngày đó tới sớm, vì thế, hắn bèn kiến nghị Chu Thư Kiện ra tay trước để chiếm thế thượng phong.
Chu Thư Kiện ngồi trên chiếc ghế da thật, khẽ lắc ly rượu.
Hắn đang suy tư.
Thế lực của Cảnh sát trưởng trỗi dậy quá nhanh, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã lờ mờ có xu thế đuổi kịp đội của Chu Thư Kiện.
Nếu không mau chóng dốc toàn lực đối phó, chờ Cảnh sát trưởng đủ lông đủ cánh thì hối hận cũng không kịp.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng thực lực đôi bên, Chu Thư Kiện cuối cùng hạ quyết tâm, đồng ý với kiến nghị của thân tín, chuẩn bị động thủ với Cảnh sát trưởng ngay trong đêm.
Thế là, đêm đó, Chu Thư Kiện huy động toàn bộ nhân thủ.
Âm thầm mai phục tại cứ điểm của Cảnh sát trưởng.
Chu Thư Kiện che mặt, chờ đợi thời cơ chín muồi, đợi đến khi Cảnh sát trưởng phái một ít người đi tuần tra, liền vung tay ra hiệu.
Trong đêm tối, hơn chục người như ong vỡ tổ xông vào.
Nhưng ai ngờ, Cảnh sát trưởng đã ngồi sẵn ở phòng khách uống trà, mỉm cười nhìn bọn họ.
Rõ ràng là đã chuẩn bị từ trước.
Cảnh sát trưởng là một người đàn ông trung niên, tóc undercut chải chuốt gọn gàng, để râu quai nón.
Năm tháng hằn lên khuôn mặt hắn vài nếp nhăn, khiến cho vẻ điển trai vốn có càng thêm phần thành thục, phong trần.
Chu Thư Kiện nhìn Cảnh sát trưởng ung dung tự tại như mây trôi gió thoảng, trong lòng chợt thắt lại, linh cảm thấy có điềm chẳng lành.
Đột nhiên, một cơn đau nhức truyền đến từ phía sau, khiến Chu Thư Kiện không kịp nói lời nào.
Hắn khẽ rên, vội vã tránh ra phía trước.
Quay đầu nhìn lại, hắn mới phát hiện phía sau chẳng biết từ lúc nào đã có một thích khách, đang cầm một con dao nhọn, máu tươi trên dao vẫn còn nhỏ giọt xuống đất.
Ngay sau đó, một vài người trong đội của Chu Thư Kiện bất ngờ trở mặt, ra tay giết chết những đồng đội bên cạnh còn đang ngơ ngác.
Chu Thư Kiện vẫn còn chưa hiểu chuyện gì, huynh đệ hắn mang đến đã ngã xuống một số lượng lớn.
Chỉ còn lại một vài kẻ phản bội cầm đao đi tới phía sau Cảnh sát trưởng.
Chu Thư Kiện lẩm bẩm: "Không thể nào, đồng đội không thể gây sát thương trực tiếp cho nhau, các ngươi làm thế nào được?"
Tên thân tín trước đó đã đề nghị Chu Thư Kiện tấn công úp sọt Cảnh sát trưởng, giờ cũng đang đứng sau lưng Cảnh sát trưởng.
Nghe được câu hỏi của Chu Thư Kiện, hắn liền bước lên.
Mỉm cười nói: "Chu thiếu gia, đúng là đồng đội không thể làm hại lẫn nhau, nhưng nếu bọn họ không phải đồng đội thì sao?"
Những kẻ phản bội đồng loạt tháo mặt nạ xuống, để lộ ra những gương mặt xa lạ đối với Chu Thư Kiện.
Lúc này, Chu Thư Kiện mới bàng hoàng nhận ra, từ lúc nào, đám thủ hạ của hắn đã bị Cảnh sát trưởng cài cắm, biến thành nội gián từ lúc nào không hay.
Mất máu quá nhiều khiến Chu Thư Kiện choáng váng, trước khi chết, hắn chỉ tay vào tên thân tín phản bội, độc địa nguyền rủa: "Loại tiểu nhân trở mặt như lật bánh tráng như ngươi, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!!"
"Phụt" một tiếng, Chu Thư Kiện ngã xuống, ôm hận mà chết.
Tên thân tín của Chu Thư Kiện thấy hắn tắt thở, chẳng hề vương vấn chút nào, chạy tới bên cạnh Chu Thư Kiện, lấy hết những vật tư hắn mang theo, cười khẩy dâng lên trước mặt Cảnh sát trưởng để lấy lòng.
"Cảnh sát trưởng, may mắn không làm nhục mệnh, đây là toàn bộ vật tư của Chu Thư Kiện, xin ngài xem qua!"
Cảnh sát trưởng nhận lấy chiến lợi phẩm của Chu Thư Kiện, khẽ gật đầu.
Tên thân tín đợi Cảnh sát trưởng cầm lấy vật tư, xoa xoa tay, nói: "Cảnh sát trưởng, thì là, Chu Thư Kiện cũng chết rồi, ngài xem, có thể cho thuộc hạ trước cái chỗ vật tư mà ngài đã hứa... Mà, giờ tôi cũng là người của Cảnh sát trưởng rồi, tôi cũng muốn gia nhập đội của ngài, nguyện một lòng trung thành!!"
Cảnh sát trưởng khẽ cười.
Trong ánh mắt kinh ngạc tột độ của tên phản bội, một nhát dao đâm thẳng vào ngực hắn.
Hắn cứ ngỡ rằng, mình sẽ được Cảnh sát trưởng trọng dụng, thăng quan tiến chức.
Nhưng ai ngờ, kết cục lại bi thảm đến vậy.
Hắn khó tin nhìn Cảnh sát trưởng, muốn nói gì đó, nhưng máu tươi trào ra quá nhanh, nghẹn cứng cả họng.
Cảnh sát trưởng nhìn cái xác trước mặt, lạnh lùng nói: "Ta ghét nhất là kẻ phản bội, hôm nay ngươi có thể phản bội Chu Thư Kiện, ngày mai cũng có thể phản bội ta. Vì thế, ngươi chết đi mới là lựa chọn tốt nhất."
"Các ngươi dọn dẹp sạch sẽ thi thể trong sân, đem giải quyết hết đám zombie này."
Cảnh sát trưởng dặn dò thủ hạ xử lý chiến trường xong, không thèm liếc nhìn cái xác của Chu Thư Kiện và đồng bọn nữa, bước vào trong sân.
Hôm sau, tin tức Chu Thư Kiện bị Cảnh sát trưởng tiêu diệt lan truyền khắp nơi.
Một lần nữa khiến cho vô số người sống sót phải kinh hãi.
Liên tiếp tiêu diệt hai thế lực đối địch, gã Cảnh sát trưởng này quả thật không phải dạng vừa.
Ngay cả Trần Đông cũng không khỏi kinh ngạc.
Hắn cũng coi như là đã từng tiếp xúc với Chu Thư Kiện và Ngưu Tự Cường.
Nhìn vào số lượng lớn vật tư sinh hoạt mà bọn họ có thể đem ra đấu giá, có thể thấy thực lực của bọn họ không hề tầm thường chút nào.
Ai ngờ, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã bị Cảnh sát trưởng tiêu diệt gọn.
Trần Đông không rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ đoán rằng Cảnh sát trưởng có vũ khí chiến đấu cực mạnh, thậm chí là cả súng ống.
Nếu không, làm sao có thể nhanh chóng tiêu diệt Chu Thư Kiện và Ngưu Tự Cường như vậy.
Trong lúc Trần Đông đang miên man suy nghĩ, cửa sổ trò chuyện riêng bỗng hiện lên một lời mời kết bạn.
Mở ra xem, là một dãy số có chút quen mắt.
Số 12315: "10086, ta là Cảnh sát trưởng."
Trần Đông nhíu mày.
Cái gã Cảnh sát trưởng này sao bỗng dưng lại tìm đến cửa thế này?
Giờ Cảnh sát trưởng chẳng khác nào một ngôi sao chổi, Trần Đông không muốn dính dáng gì đến hắn hết...