Tận Thế Là Game, Tôi Là Trùm Server

Chương 1

Chương 1
Sau một đợt sóng tang thi nhỏ nữa, thức ăn và thuốc men trong đội dị năng cuối cùng cũng cạn kiệt.
Anh trai tôi, Dịch Tiêu, ra ngoài tìm kiếm vật tư, nhưng đã mấy ngày trôi qua vẫn biệt vô âm tín.
Có thành viên trong đội bắt đầu sốt ruột.
“Trước đây, bất kể cử ai đi, chưa đầy hai ngày là có đồ ăn.”
“Đúng vậy, sao đến lượt cậu ta thì một đi không trở lại?”
“Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi…?”
Triệu Dịch Dương, người phụ trách quản lý vật tư, phát bánh quy nén lần lượt cho từng người. Đến lượt tôi, hắn nhíu mày.
“Ê, anh cậu không phải ôm đồ chạy mất rồi chứ?”
Lời vừa dứt, ánh mắt của tất cả thành viên đồng loạt đổ dồn về phía tôi.
Trong đó, ánh mắt sắc bén nhất thuộc về đội trưởng Hạ Thần.
Anh ta luôn căm ghét kẻ phản bội.
Tôi từng tận mắt chứng kiến anh ta dùng dị năng hệ hỏa thiêu sống một tên trộm mì ăn liền.
Dù đối phương van xin thảm thiết, anh ta cũng không biểu lộ chút thương xót nào.
Dưới ánh mắt hung dữ như muốn ăn tươi nuốt sống của Hạ Thần, tôi vội vàng giải thích: “Anh tôi sẽ không bỏ mặc tôi đâu, anh ấy nhất định sẽ trở về!”
Khi tận thế ập đến, cha mẹ chúng tôi bị đàn tang thi tấn công.
Dịch Tiêu và tôi nương tựa vào nhau, coi nhau còn quý hơn cả mạng sống.
Tôi cố gắng bảo đảm tình cảm giữa chúng tôi, nhưng tiếc rằng chẳng ai tin tưởng.
Có kẻ không chút che giấu ý nghĩ đen tối của mình, lớn tiếng la lối: “Ở tận thế này, cha mẹ còn giết được, huống chi là đứa em gái chỉ biết kéo chân?”
Cũng có kẻ phàn nàn: “Chỉ biết làm gánh nặng, không hiểu tại sao lúc trước lại thu nhận bọn họ.”
Xen lẫn đó là vài câu nói đùa ác ý.
Tôi đã quá quen với những điều này, nên chỉ cứng rắn làm ngơ.
Thành viên trong đội dị năng ai nấy đều võ nghệ cao cường. Khi anh trai tôi đưa tôi gia nhập, chúng tôi thường xuyên bị họ coi thường đủ kiểu.
Họ vừa chê bai anh em chúng tôi yếu kém, vừa cần dị năng không gian của anh trai tôi để lưu trữ vật tư.
Bình thường, trên mặt mọi người vẫn giữ được hòa khí, nhưng một khi gặp tình huống như bây giờ, họ lập tức nắm lấy cơ hội để trút hết sự bất mãn trong lòng.
Tôi lặng lẽ nhận bánh quy Triệu Dịch Dương đưa, vừa quay người đã bị bóng tối bao trùm.
Hạ Thần giật lấy thức ăn từ tay tôi, ném cho Phương Nhu đang đứng xem kịch vui.
Đối phương kinh ngạc, liếc mắt nhìn tôi: “Chuyện này… làm vậy với Khinh Khinh có hơi quá đáng không, Thần ca?”
Hạ Thần khoanh tay, vẻ mặt thờ ơ: “Đói vài bữa cũng không chết người.”
Anh ta cảnh cáo không ai được cho tôi thức ăn, nói rằng anh trai tôi khi nào trở về thì tôi mới có cơm ăn.
“Nếu Dịch Tiêu dám ôm đồ chạy…”
Anh ta nhìn từ đầu đến chân tôi, bật ra tiếng cười khẩy khó hiểu.
Đợi anh ta đi khỏi, tôi vội túm lấy Triệu Dịch Dương.
“Không cho thức ăn cũng được, nhưng ít nhất phải chia cho tôi chút nước chứ.”
Triệu Dịch Dương sờ sờ mũi, ánh mắt đảo khắp nơi: “À, hình như trước đó hai người bị biến dị vẫn còn thứ gì đó trên người, hay là cậu ra ngoài tìm thử xem?”
Tôi sững người, ngón tay vô thức buông lỏng.
Trong đội ai chẳng biết tôi không có dị năng? Ra ngoài một mình khác gì đi tìm chết?
Phương Nhu ở đó lắc đầu than thở: “Phong thủy luân phiên chuyển, Dịch Khinh Khinh à.”
Cô ta xé bao bì cắn một miếng, rồi lập tức nhăn mặt vứt đi.
“Khó ăn quá!”
Phương Nhu vốn là học sinh được gia đình tôi tài trợ.
Sau tận thế, cô ta thức tỉnh dị năng trở thành người duy nhất trong đội có khả năng trị liệu, bình thường chỉ được phân phát mì ăn liền và bánh mì.
Bánh quy nén đối với cô ta quả thật khó nuốt.
Tôi không kìm được phải nhắc nhở rằng hiện tại trong đội đang thiếu thốn vật tư, nếu không thích thì có thể chia cho người khác, không cần thiết phải lãng phí.
Cô ta đảo mắt một vòng, thấy không ai chú ý đến đây, đột nhiên giơ chân dẫm mạnh lên bánh quy.
Sau đó giả vờ như vừa nhớ ra điều gì, khẽ vỗ trán: "Ôi trời, sao tôi lại quên mất nhỉ."
Rồi cô ta cúi xuống nhặt miếng bánh đã in đầy dấu chân đưa cho tôi, nụ cười vô cùng thành thật.
"Khinh Khinh, hay là để cậu ăn đi."
Tôi im lặng một lát, rồi nhanh chóng giơ ngón giữa lên: "Cậu có nhớ tôi khắc chế cậu không?"
Từ nhỏ chúng tôi đã luôn đối đầu, việc tôi ghét cô ta là điều ai cũng biết.
Hễ cô ta gắp món gì, tôi nhất định chuyển bàn; cô ta làm bài tập, tôi hát lớn; cô ta chống nạng đi bộ, tôi ôm chó ngồi xe, khiến cô ta tức đến mức ngày nào cũng lén mách ba tôi, nói tôi là khắc tinh của đời cô ta.
Phương Nhu sắc mặt khó coi, dường như nhớ lại những thời khắc tàn khốc bị tôi áp chế trong quá khứ.
Nhưng cô ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, khinh thường quay người bỏ đi: "Cậu cũng chỉ biết dựa vào gia cảnh mà tác oai tác quái thôi."
"Nhưng đây là tận thế, xem thử đồ vô dụng như cậu có thể chịu đựng được bao lâu!"
Cô ta tiện tay ném bánh quy cho một thành viên hậu cần khác - Tề Tiểu Quả.
Đối phương vừa nhận lấy đã chạy mất, nhanh chóng trốn đi chỗ khác để ăn ngấu nghiến.
Vừa ăn vừa cảnh giác nhìn chằm chằm tôi.
Tôi thở dài, trở về góc khuất nhắm mắt lại.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất