Chương 4
Ngậm một cọng rơm, tôi hỏi Quản Gia AI tại sao lời hứa của con người lại dễ dàng thay đổi đến vậy.
Hắn lại chỉnh kính.
"Thưa hạ sĩ, đăng nhập đủ bảy ngày tặng mười cân cây giống táo, nếu ngài rảnh rỗi có thể lái máy kéo đi cày hai mẫu đất."
Tôi: "Anh có thấy mình hài hước không?"
Hắn như thường lệ đưa ra hàng loạt cửa sổ mời nạp tiền, bị tôi đá thẳng xuống kênh nước.
Lúc virus vừa bùng phát, cả thế giới rơi vào hỗn loạn.
Gia đình tôi lái xe bỏ chạy trong tuyệt vọng, trên đường vừa may mắn tìm được một cửa hàng tiện lợi, mẹ tôi và Phương Nhu vừa vào trong đã gặp tang thi. Mẹ tôi bị cào xước, không lâu sau thì nhiễm bệnh và biến dị.
Sau đó, ba tôi ra ngoài tìm đội lớn rồi không bao giờ trở về, còn anh trai tôi bất ngờ bắt đầu sốt cao.
Phương Nhu không hé răng nửa lời, tối hôm đó lái xe bỏ trốn.
Tiếng cô ta đạp ga không chỉ đánh thức tôi, mà còn thu hút thêm vài con tang thi.
Đôi chân tôi run lẩy bẩy, nhưng tay lại vô cùng tỉnh táo, vừa cõng vừa kéo Dịch Tiêu chạy thục mạng.
Đàn tang thi đuổi theo phía sau, tôi sợ đến mức vừa khóc vừa chảy nước mũi không ngừng, vừa nôn vừa chạy.
May mắn sau đó gặp được vài người sống sót ra tay giúp đỡ, không chỉ giải quyết đám tang thi mà còn tốt bụng nhận chúng tôi vào nhóm.
Lúc đó tôi mới biết rằng, cùng với sự lan rộng của virus, đã có người liên tục bắt đầu sốt cao.
Nếu họ có thể chịu đựng qua bằng ý chí, thì có thể thức tỉnh các loại dị năng khác nhau.
Tôi canh gác bên cạnh Dịch Tiêu suốt hai ngày không dám chợp mắt, mỗi khi cảm thấy mí mắt sụp xuống là lập tức tự tát mình vài cái, sợ rằng nếu ngủ thiếp đi, anh sẽ có chuyện gì đó.
Trong khoảng thời gian này, Dịch Tiêu tỉnh lại một lần.
Anh muốn an ủi tôi, nhưng nước mắt vừa trào ra khỏi khóe mắt đã bị nhiệt độ cơ thể làm bốc hơi ngay lập tức.
Vì vậy, anh siết chặt ngón tay tôi, giọng nói mơ hồ: "Khinh Khinh đừng sợ, chờ thêm chút nữa, anh trai sẽ mãi bảo vệ em."
Cho đến khi đầu tôi va vào tường, đột nhiên tỉnh dậy.
Anh cười, đưa cho tôi một chai nước khoáng, nói rằng mình đã thức tỉnh không gian tùy thân.
Không gian không lớn, hai anh em tôi sống tiết kiệm từng chút, cuối cùng lại gặp được Phương Nhu.
Lúc đó, cô ta đã trở thành “bà đỡ” được săn đón nhất trong đội dị năng, dựa vào kỹ năng chữa trị hiếm có mà sống thoải mái như cá gặp nước.
Hai anh em tôi, trông như hai kẻ quê mùa, chứng kiến đủ loại kỹ năng hoa mỹ, lập tức quỳ gối cầu xin nhận vào đội.
Xét đến việc đội ngũ thực sự thiếu thành viên có khả năng không gian, và Dịch Tiêu nhất quyết không bỏ lại tôi, Hạ Thần chỉ có thể nín nhịn đồng ý.
Còn tôi chủ động nhận nhiệm vụ gác đêm đầy nguy hiểm, cuối cùng cũng không ai phản đối.
Quản gia đội cỏ đuôi chó trên đầu bò dậy, lấy khăn tay lau sạch bùn đất trên bộ vest.
"Khi tình yêu bắt đầu, trí tuệ kết thúc."
Hắn nói như vậy.
"Thưa hạ sĩ, AI có thể chính xác cung cấp cho ngài tọa độ của các thiên hà trong dải Ngân Hà, giải đáp những câu hỏi mà các nhà vật lý học đã bối rối hàng trăm năm; từ việc hỗ trợ chế tạo vũ khí đến tính toán hạn sử dụng của một hộp đồ hộp, nhưng chúng ta vẫn không thể lập ra công thức cho cảm xúc của con người."
"Có lẽ bản thân cảm xúc vốn không thể được suy luận qua công thức, nhưng điều tôi muốn nói là bất kỳ mối liên kết tình cảm nào cũng không thể mang lại cho ngài sự an toàn thực sự; chỉ có cơ thể mạnh mẽ và bộ não linh hoạt mới có thể bảo vệ ngài vượt qua mọi chông gai, phá sóng tiến tới."
Tôi nghĩ kỹ lại, quả thật đúng như vậy.
Đúng lúc bảng điều khiển làm mới, cuối danh sách mở khóa xuất hiện một hàng nổi bật [Xe tăng Hổ Dữ (100/chiếc)].
Tôi không còn bận tâm về Dịch Tiêu và Phương Nhu nữa, quay sang sai Quản Gia đi cày hai trăm mẫu đất, còn mình thì thoải mái đi nghiệm thu đội quân xe tăng.
Tôi leo lên xích xe, áp lòng bàn tay vào tấm giáp bạc xám. Khoảnh khắc này, cái gọi là "an toàn" trong lòng tôi hoàn toàn trở nên cụ thể.
Quay đầu nhìn lại dàn súng máy nặng nề đen kịt phía sau, tim tôi trào dâng cảm xúc mãnh liệt không thể kìm nén, không khỏi chống nạnh ngửa mặt cười lớn.
Đồng thời, trong lòng cũng thêm phần kiên định: "Ngày mai, nhất định phải lấy được thẻ ngân hàng!"