Chương 32: Nguy hiểm buông xuống ký túc xá nam sinh
"Kẽo kẹt."
"Kẽo kẹt."
Trời đã tối, mọi người đều yên giấc, tiếng côn trùng kêu cũng trở nên im ắng.
Từng tiếng xương vỡ vụn khe khẽ theo ký túc xá nam sinh 710 truyền ra.
Vì sự yên tĩnh và bóng tối đen kịt của ban đêm, nó càng làm tăng thêm cảm giác khủng bố.
Hả?
Một nam sinh nào đó đang ngủ say trong phòng 710 mơ mơ màng màng tỉnh lại, hướng về nơi phát ra âm thanh nhìn qua. Tề tụ văn học
Hắn dường như trông thấy một sự tình gì đó vô cùng khủng bố, đồng tử bỗng nhiên mở to, bờ môi vừa muốn mở ra để hô to.
Thế nhưng, hắn bỗng nhiên cảm giác mình trong nháy mắt mất đi ý thức.
"Phốc phốc."
Một đạo huyết dịch mang theo mùi tanh nồng, theo nơi cổ không có đầu của hắn bão tố tung tóe mà ra.
"Kẽo kẹt, kẽo kẹt."
Từng đạo, từng đạo âm thanh cắn nát xương, một lần nữa theo phòng 710 truyền ra.
Phòng 708.
Lôi Điện Pháp Vương một mình nằm ở trên giường, gian phòng này chỉ có một mình hắn ở.
Vương Vĩ đã mời hắn ở cùng với bọn họ ở phòng 707, bất quá hắn đã cự tuyệt.
Hắn vẫn giữ nguyên câu nói kia, "Long không cho rắn cư."
Vương Vĩ im lặng, chỉ có thể để hắn ở một mình phòng 708.
Lúc này, Lôi Điện Pháp Vương Tô Trần, nhìn lấy hồ quang điện trong tay, trong đầu miên man suy nghĩ đến con đường mình phải đi sau này.
Hôm nay hắn đã cùng Vương Vĩ và những người khác ăn một bữa no nê cuối cùng.
Vương Vĩ đã sử dụng Hỏa hệ dị năng của hắn, dùng một cái bồn sắt để nấu cho hắn hai gói mì tôm nóng hổi, khiến hắn vô cùng dễ chịu.
Không được.
Ta, đường đường là Lôi Điện Pháp Vương, làm sao có thể luân lạc đến mức chỉ ăn mì tôm thế này?
Trước đây, vào thời đại hòa bình, lão tử không có tiền, một ngày chỉ ăn có hai bữa.
Hiện tại, thế giới đã đại biến, ta lại có siêu năng lực, ta nhất định phải vượt qua cuộc sống của một quân vương.
Phải tìm một cơ hội để hốt du...
Không đúng.
Phải tìm một cơ hội để đám người này đi siêu thị mới được.
Ngay tại lúc Tô Trần đang suy nghĩ trong đầu về việc làm thế nào để hốt du Vương Vĩ, tai hắn thu vào những tiếng cắn xé khe khẽ.
Nghe thấy thanh âm truyền đến, Tô Trần chau mày.
"Cmn, nửa đêm hôm hôm khuya khoắt còn ăn lông gà làm mặt."
Tô Trần trong miệng thấp giọng tỉ mỉ mắng một tiếng, dự định nhắm mắt ngủ.
Thế nhưng là cái kia âm thanh cắn xé yếu ớt không ngừng chui vào tai hắn, khiến hắn trằn trọc khó ngủ.
"Chết tiệt, đến cùng là thằng khốn kiếp nào?"
Tô Trần bật dậy khỏi giường, trong miệng chửi nhỏ.
Sờ lấy đôi giày da đen, vừa mới đứng dậy dự định đi ra ngoài xem một chút, xem đến cùng là thằng điểu mao nào mà nửa đêm còn ăn trộm làm mặt, vừa mới định bước chân đi thì bỗng nhiên ngừng lại.
Không đúng.
Thanh âm này làm sao nghe giống như là âm thanh gặm xương?
Chẳng lẽ có tang thi?
Nghĩ đến đây, trong mắt Tô Trần lộ ra vẻ kinh khủng.
Sau đó hắn lấy hết dũng khí, nhẹ chân nhẹ tay, nín thở, ghé tai vào cánh cửa phòng ký túc xá.
"Kẽo kẹt, kẽo kẹt."
Lần này thì Lôi Điện Pháp Vương Tô Trần nghe thấy càng thêm rõ ràng.
Đây không phải là cái loại âm thanh ăn vụng làm mặt gì cả, đây giống như là âm thanh cắn nát xương, ăn tươi nuốt sống.
Đồng tử của Tô Trần đột nhiên co rút lại, hắn chậm rãi lùi về phía sau, vừa định đưa tay nắm lấy cái giường sắt trong phòng để dùng nó chặn cửa phòng, nhưng bàn tay vừa đưa ra đột nhiên ngừng lại.
Cmn.
Đám người này ngủ chết như vậy sao? Đến tang thi cũng không phát hiện?
Hiện tại ta xông thẳng sang phòng 707 bên cạnh, một cước đá tung cửa ra, rồi mắng cho bọn hắn một trận.
Để cho cái thằng tên Vương Vĩ kia đi đối phó với con tang thi bên ngoài kia, chẳng phải là sẽ làm lộ ra cái năng lực khác biệt của ta, rằng ta sớm đã biết nguy hiểm buông xuống hay sao?
Nếu như thế thì, trước khi ta thực sự trưởng thành, đám người này chắc chắn sẽ nhìn ta bằng con mắt khác mất?
Tô Trần biết, năng lực của hắn hiện tại vẫn còn yếu, nhất định phải trang bức một cách ổn định.
Nghĩ đến đây, trong mắt Tô Trần phát sáng, nghĩ sao làm vậy.
Tô Trần thở gấp hai câu chửi thề, đưa tay khoác lên tay nắm cửa, đột nhiên mở cửa phòng, lao nhanh ra ngoài.
Lao ra khỏi phòng, hắn lập tức quay đầu nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.
Hắn chỉ thấy một đôi huyết đồng từ cửa phòng 710 đang nhìn thẳng về phía hắn.
Đồng tử của Tô Trần đột nhiên rụt lại, không dám do dự, nhanh chóng tiến đến phòng 707 bên cạnh, không chút do dự nhấc chân lên.
Oanh.
Một tiếng vang lớn truyền ra trong đêm tối tĩnh mịch, khiến cho những con tang thi đang du đãng vốn dĩ rất yên tĩnh bỗng nhiên gào thét.
Cửa phòng 707 bị đá bay ra ngoài, Vương Vĩ, Con Khỉ và A Vũ ba người, bị tiếng nổ này đánh thức, còn chưa kịp bò dậy khỏi giường.
Tô Trần đã xông thẳng vào phòng 707.
Mà lại, hắn trực tiếp hướng thẳng vào phía cuối phòng ký túc xá, muốn tìm một chỗ để trốn, sợ rằng cái chủ nhân của cặp huyết đồng kia sẽ đuổi theo hắn.
Cùng lúc đó, trong mắt của hắn mang theo một tia hồ quang điện, trong miệng thì lớn tiếng nói, giọng đầy tiếc nuối như thể chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Nguy hiểm buông xuống mà cũng không biết, dậy mau lên, nhanh lên, phòng 710 có đại họa."
Lúc này Tô Trần thực sự hoảng sợ đến thảm hại.
Hắn có thể 100% xác định, thứ mà hắn vừa mới nhìn thấy tuyệt đối không phải là ánh mắt của tang thi.
Đôi mắt kia to bằng cả quả trứng gà, mà lại trong đêm tối nó sáng rực một cách khác thường.
Đó có thể là ánh mắt của tang thi được sao? Hắn dùng mông để nghĩ cũng biết là không phải.
Vương Vĩ ba người cũng phản ứng rất nhanh, ngay từ khi Tô Trần xông vào, bọn họ đã xuống giường.
Vốn định động thủ, nhưng khi nghe thấy thanh âm của Pháp Vương Tô Trần thì bọn họ mới không động thủ.
Bây giờ nghe nói có nguy hiểm, hơn nữa còn là ở phòng 710, trong tay Vương Vĩ lập tức xuất hiện một đám lửa, rồi lao ra.
Con Khỉ và A Vũ hai người cũng theo sát phía sau.
Tô Trần thấy ba người đã ra ngoài thì mới thở phào nhẹ nhõm, hít một hơi thật sâu và đuổi theo sát.
Trong đêm tối, ngọn lửa của Vương Vĩ dường như có thể khiến người ta an lòng.
Những người ở các phòng khác nghe thấy tiếng cửa phòng 707 bị đá văng ra một cách thô bạo, cũng ào ào bừng tỉnh từ trong giấc ngủ.
Và Vương Vĩ, Con Khỉ, A Vũ, và Tô Trần bốn người lúc này đã đến gần phòng 710.
Đám lửa trong tay Vương Vĩ chiếu sáng hành lang nhỏ tối đen như mực.
Nhìn thấy cửa phòng 710 đang mở toang, một tiếng động lớn như vậy, mà những tiểu đệ ở trong phòng 710 thế mà lại không có một chút phản ứng nào.
Vương Vĩ đột ngột dừng bước chân, hít lấy mùi máu tươi nồng nặc đang tràn ngập khắp không khí, hắn biết đã có chuyện xảy ra.
Thời gian gần đây, thứ mà bọn họ nghe được nhiều nhất, chính là cái mùi máu tươi tanh hôi này.
Từ khi có cái trận mưa máu kia, trong không khí vẫn luôn tràn ngập mùi tanh hôi.
Nhưng mùi máu tươi ở hành lang lúc này rõ ràng là khác biệt.
Những người trong ký túc xá của hắn, lúc này cũng lần lượt mở cửa phòng và cầm theo các loại vũ khí đi ra.
Mọi người thấy Vương Vĩ và những người khác đang ở không xa phòng 710, ào ào tụ tập lại.
"Con Khỉ."
Vương Vĩ hô lớn một tiếng với Con Khỉ, đồng thời ném một đám lửa vào trong phòng 710.
Con Khỉ không nói hai lời, đưa tay tạo ra một đạo phong nhận, theo sát phía sau ngọn lửa.
Đột nhiên.
Chăn màn và các vật dễ cháy khác trong phòng 710, trong nháy mắt bốc cháy dữ dội.
Mọi người lúc này mới nhìn rõ được cảnh tượng khủng bố bên trong.
Chỉ thấy...
Bốn người vốn ở trong phòng 710, lúc này toàn bộ đều đã mất đầu, trở thành những cái xác không đầu.
Và từ nơi cổ thì máu tươi vẫn đang không ngừng phun ra.
Máu đỏ tươi từ trên giường sắt đang chậm rãi nhỏ xuống, trên tường thì đâu đâu cũng là máu bắn tung tóe.
"Đề phòng."
Vương Vĩ trông thấy cảnh tượng bên trong thì lập tức hét lớn một tiếng.
Tang thi tuy nhiên đáng sợ, và trong lúc bọn họ thanh lý cái tòa nhà ký túc xá nam sinh này, hắn cũng đã giết không ít tang thi.
Nhưng mà, cảnh tượng trước mắt vẫn khiến cho trong lòng hắn sinh ra một chút sợ hãi.
Rõ ràng là bốn người này vào buổi chiều còn đang gọi hắn là lão đại, hiện tại lại đột nhiên lặng yên không một tiếng động mà đầu đã chuyển nhà.
Nếu như trong lòng không sinh ra một chút sợ hãi thì đó là giả.
Những người vốn đang tạm thời kinh hoàng trước cảnh tượng khủng bố ở phòng 710, nghe thấy thanh âm của Vương Vĩ thì ào ào lấy lại tinh thần.
"A Vũ."
Vương Vĩ gọi A Vũ ở phía sau.
A Vũ trực tiếp nhấc chân bước vào phòng 710, nhìn lấy những cái xác không đầu đang nằm trên giường trong ngọn lửa.
A Vũ thờ ơ, ngẩng đầu nhìn về phía phòng vệ sinh của ký túc xá.
Phốc.
Đụng.
Một tiếng đầu người tách rời, cùng với một tiếng vật nặng rơi xuống theo bên ngoài phòng 710 truyền đến.
"Tránh ra."
Còn chưa đợi A Vũ tiến về phía phòng vệ sinh của ký túc xá, thanh âm rống to của Vương Vĩ đã truyền đến từ bên ngoài.
Oanh.
Một đạo hỏa diễm nóng rực, giống như một con Hỏa Long, bắn về phía hành lang thông lên tầng tám...