– “Trong căn cứ chúng tôi nổi tiếng nhất là đoàn đội Danh môn, đoàn
đội này có tổng cộng 34 dị năng giả, trong căn cứ có bao nhiêu dị năng
giả tranh giành đến đầu rơi máu chảy cũng khó có thể vào được, phó đoàn
trưởng của bọn hắn chính là ngôi sao lớn trước tận thế đấy, các cô chắc
chắn cũng biết.” Người đàn ông lấy làm cao hứng, sẵn giới thiệu hai ngôi sao lớn từng dưới trướng của mình.
Phan Hiểu Huyên liền hỏi: – “Là hai ngôi sao lớn đó sao?”
Người đàn ông nói: – “Đúng là Quách Hùng Khải cùng Hoắc Nhuận Vũ ah,
ha ha. Hoắc Nhuận Vũ còn là do một tay tôi đưa vào ngành giải trí, còn
đóng phim của công ty tôi đấy.”
Lúc ấy, người ta đi phía sau ông cầu cha gọi mẹ, mọi chuyện liên quan đều bị người đại diện trăm ngàn xem thường, còn phải xem tâm tình xem
quan hệ rồi mới cho người ta vai phối hợp diễn nam thứ số hai. Hôm nay
người ta đã thức tỉnh dị năng, đã quăng chính mình hơn hai ngàn dãy phố
rồi.
Người đàn ông tiếp tục cười nói: – “Hôm nay nếu như tôi đến gặp cậu
ta một lần, ha ha, đoán chừng sẽ bị đánh chảy máu mũi mới có thể bố thí
được mấy viên tinh hạch a, có thể ứng với câu nói trên mạng internet
lúc trước: Ngày xưa anh đối với tôi hờ hững, hôm nay tôi cho anh trèo cao cũng không với đến nổi.”
Hắn buông ra từng lời nói rất đau buồn bi đát, thế nhưng trong cách
nói của hắn một chút cũng không có sắc thái thê lương, ngược lại vô cùng hào sảng.
Đường Nhược nói: – “Ông chủ Phùng cũng là người có tâm tính rộng rãi.”
Tuy sau tận thế hắn không có thức tỉnh dị năng, lúc trước làm người
không có bánh chưng đi, bánh quy lại. Có điều tốt xấu gì tâm tính hắn vô cùng lạc quan, trước kia thân phận ở địa vị cao, hôm nay dù chỉ bán
hàng ở vỉa hè, bản tính ấy cũng không biến mất, cũng có thể thấy được
hắn là người cởi mở.
Người đàn ông quay đầu nhìn lại Đường Nhược, cười nói: – “Tôi cũng đã đến tuổi này rồi… nên sống thì cũng sống đủ rồi, còn có gì nghĩ không
thông chứ, có thể để cho bản thân sống hết nữa đời còn lại ở thời thế
hỗn loạn thế này cũng đủ rồi.”
Hắn thấy Đường Nhược cả người mặc áo lông màu lam đậm, gió lạnh bên
trong, gương mặt kia vẫn tươi đẹp như trước, đưa hai tay đối diện với
gương mặt cô làm một biểu tượng giống như máy ảnh thu nhỏ, nói: – “Đáng tiếc đáng tiếc, cô gái này nếu như được tôi sớm phát hiện một chút thì
trước tận thế nhất định sẽ nổi tiếng khắp nơi rồi.”
Đường Nhược chỉ cười cười.
Nói xong, cũng đã đến con đường nơi người đàn ông này ở, đường nhỏ đi xuyên qua góc đường dưới mặt đất. Tại nơi này, có cột mốc bên trên đánh dấu là: địa phủ.
Nhìn chung quanh hỗn loạn dơ bẩn, đây đúng là thế giới dưới đáy xã hội.
Người đàn ông nhìn chung quanh một chút, nhỏ giọng nói: – “Các cô
gái, trật tự bên trong không được tốt, sợ làm dơ bẩn quần áo của các cô, không bằng các cô đợi tôi ở chỗ này, tôi chạy nhanh vào trong đem quần
áo ra cho các cô?”
Tinh thần lực của Đường Nhược tiến vào bên trong thăm dò một lúc rồi thu hồi, cô hỏi: – “Ở đây có thể tùy ý đánh nhau sao?”
Bên trong thật sự đánh nhau không ít.
Người đàn ông dùng sức gật đầu: – “Đúng vậy, ở đây đánh nhau chỉ cần
không xảy ra tai nạn chết người, căn cứ cũng sẽ không quản, mà tất cả
các cô ăn mặc như vậy…”
Thật ra, nếu như không phải vừa rồi Đường Nhược xưng hô lễ phép gọi
hắn là ông chủ, hắn sẽ không tốt bụng nhắc nhở các cô đợi hắn ở đây. Có
điều bây giờ nhìn thấy bọn người Đường Nhược duyên dáng yêu kiều, vẻ mặt cũng thành khẩn, không có chút tật xấu nào của bọn nhà giàu, cũng không làm ra vẻ khách sáo. Ngược lại làm hắn cảm thấy sau tận thế những người như vậy càng khó có được, nên mới nhắc nhở các cô một tiếng, cũng suy
nghĩ thay cho các cô.
Ở bên trong tận thế, những người có dị năng ai mà không kiêu ngạo tận trời, sự tôn trọng cơ bản giữa người với người đã sớm không còn nữa.
Bao nhiêu người trước tận thế đều gọi hắn là Phùng đại ca, gọi hắn ông
chủ Phùng, gọi hắn ông Phùng. Cho đến bây giờ cũng gọi hắn là chó Phùng, gọi hắn là đồ rác rưởi.
Đường Nhược từ trong lời nói của hắn liền hiểu rõ. Thật ra các căn
cứ đều không tránh khỏi sẽ có những nơi như vậy. Bên trong xóm nghèo,
mạng sống của con người rẻ mạt như con sâu con kiến, có thể tùy ý đánh
nhau, có thể tùy ý làm những giao dịch dơ dáy bẩn thỉu. Nhưng Đường
Nhược cũng phát hiện một vấn đề:
– “Ông nói ông có thể đem quần áo ra, nhưng là quần áo kia… lớn như vậy, đồ đạc của ông có thể bị cướp đoạt hay không?”
Người đàn ông thoáng dừng một chút, khó xử rồi.
Thật ra, hắn chỉ lấy một bộ áo khoác da lông là vì hắn che dấu tốt,
không để lộ bất kỳ góc cạnh nào để cho người khác nhìn thấy, tránh xảy
ra những chuyện không hay. Nói thật, mỗi lần hắn bày quầy bán hàng đều
nhân lúc sáng sớm người ở đây còn chưa rời giường đã đi, buổi tối cũng
đợi đến lúc đèn đuốc rực rỡ mọi người bắt đầu đi giải trí, hắn mới trở
về, hắn còn tưởng buổi trưa hôm nay mới từ trung tâm trở về.
Phan Hiểu Huyên vốn cũng muốn đứng ở đây chờ đợi, nhưng đứng ở nơi
này cũng bị người ta chú ý, như thế lại càng khiến cô khó chịu thêm. Hơn nữa, các cô đã đi đến nơi đây rồi, ở đây chờ hay vào bên trong cũng
không khác nhau là mấy.
– “Còn không bằng chúng ta cùng vào trong thôi?” Phan Hiểu Huyên đề nghị.
Hai người chị Tiết cũng không có phản đối, đều tán thành: – “Đúng vậy, vào trong thôi, sớm lấy đồ rồi sớm trở về.”
Nguyên nhân các cô có đảm lượng (can đảm + lượng sức) đi vào bởi vì
tin tưởng dị năng của Đường Nhược. Mà các cô đối với dị năng của chính
mình cũng tin tưởng không kém, còn có một nguyên nhân nữa, các cô chưa
từng thấy qua nơi gọi là “Làng chơi” nên lần này cũng muốn biết một chút về nó.
Tất cả mọi người đều nói vào trong, tất nhiên Đường Nhược sẽ không
phản đối gì, vì vậy cô nói với người đàn ông: – “Ông chủ Phùng, dẫn
đường đi.”
Người đàn ông thấy các cô gái một chút cũng không có vẻ chần chừ hay
sợ hãi, dăm ba câu đã quyết định đi theo sau của mình, càng thêm không
dám xem thường các cô.
Hắn vốn tưởng rằng các cô chỉ là con nhà giàu hoặc nhà có quyền, bây
giờ xem ra… vẫn là dị năng giả có sức mạnh cường đại có quyền thế.
Hắn có ánh mắt nhìn người, trông thấy ba người khác đều để Đường
Nhược cầm đầu, nên vươn tay hướng về phía cô mời: – “Như vậy mời các cô
đi bên này.”
Đường đi như thế này cũng giống như đường số 12 ở thành phố A, cũng
giống con đường kháng chiến ở thành phố H, tất cả đều giống như nhau.
Đường Nhược đã từng nhìn thấy tình cảnh cư dân sinh hoạt ở con đường Kháng Chiến, ở đây chỉ là gặp lại một lần nữa mà thôi.
Nhưng cô đã nhìn thấy, ngược lại ba cô gái khác đều chưa từng thấy
qua, bọn họ nhìn chằm chằm mọi thứ chung quanh không chớp mắt.
Bên đường một lời nói không hợp nhau cũng thành đánh nhau ngay đấy,
có người quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, có người nằm trên mặt đất ói
máu, còn có cô gái cởi hết đứng bên đường biểu diễn chỉ vì một phần thức ăn…
Sau khi ba cô gái nhìn thấy, suýt chút nữa cái cằm rớt trên mặt đất.
Nhưng các cô nhìn người ta không chớp mắt, những người khác ở đây cũng nhìn các cô chằm chằm.
Có người muốn tiến lên chào hỏi hoặc khiêu khích (xx) một phen nhưng không dám.
Bốn người vô cùng sạch sẽ, tuy tuổi có lớn có nhỏ, nhưng từng người
tướng mạo đều đẹp, vừa nhìn thấy cũng biết không phải xuất thân từ nơi
này.
Rất rõ ràng, người như vậy, bọn hắn không đắc tội nổi.
Tận thế còn có thể sống sót, nếu như ngay cả ánh mắt cũng không có, đều không sống nổi đến bây giờ.
Phan Hiểu Huyên kéo tay Đường Nhược “Ai nha ai nha” vừa nhìn vừa nói
thầm: – “Mấy cô gái kia, cậu xem, trời lạnh như vậy, còn cởi hết như
vậy… Cậu nhìn xem, người đàn ông kia bị đánh gần chết đến nơi, còn muốn
đánh tiếp? Ai nha, còn có đứa bé kia… còn nhỏ như vậy, muốn nhặt … cái
đó là rác mà… ”
Việc đâu đâu không thể lo hết.
Trước khi đi ra ngoài, Bạch Thất đã dặn dò như vậy.
Cho nên các cô nhìn thấy rất nhiều chuyện bất bình cũng chỉ đưa mắt nhìn sang, sau đó đi thẳng theo sau ông chủ Phùng mà thôi.