Edit: Trang Nguyễn
Beta: Sakura
Tào Mẫn thâm trầm ngồi lặng yên nhìn hắn đem từng chuyện làm xong tất cả, cúi đầu nhìn xuống tay mình, cười đến càng ngày càng lạnh lẽo: –
“Thế giới này thật sự tốt, tất cả đồ vật đều có thể ra giá để mua bán,
cũng có thể dùng lợi ích để trao đổi ngang giá. Anh nói xem, tình yêu
của Bạch Ngạn và Đường Nhược có thể dùng tiền để trao đổi được không?”
Cố Úc Trạch biết rõ Tào Mẫn đang cười nhạo mình không hề có điểm mấu
chốt dùng lợi ích kết giao với cô ta. Hắn khẽ cười vang nói: – “Tiến sĩ
Tào nên biết tôi cùng cô giao dịch là vì cái gì, về phần tình yêu của
Bạch Ngạn và Đường Nhược có thể dùng tiền trao đổi hay không tôi không
cần biết. Bây giờ cũng không nên biết, bởi vì những chuyện này đều đã
qua, tương lai chẳng phải không còn bất cứ chuyện gì liên quan đến Bạch
Ngạn kia rồi sao?” giọng điệu thoáng ngừng lại, vẫn trở về đề tài vừa
rồi: – “Cho nên ra giá đi, cô muốn tôi lấy cái gì trao đổi với cô để
phẫu thuật lần này?”
Tào Mẫn ngẩng đầu nhìn hắn, trầm mặc đối diện trong thoáng chốc, thở
phào rồi nở nụ cười: – “Đúng, anh nói rất đúng, tương lai của anh cùng
Đường Nhược không có chuyện của Bạch Ngạn rồi, thật ra tôi rất hâm mộ
sự kiên nhẫn của anh đấy, thật sự, bởi vì kiên nhẫn của anh cho tôi thấy thì ra hèn hạ cũng có thể có được tình yêu mà mình muốn.”
Cố Úc Trạch giao dịch với Tào Mẫn lâu như vậy, phía trên không thể
gọi là bạn bè nhưng tuyệt đối có thể gọi là tri kỷ, biết mình biết
người. Đều là hồ ly ngàn năm, hai người bắt đầu diễn liêu trai cũng là
việc tiện tay.
– “Hèn hạ cũng được hay hèn mọn cũng thế, cũng chỉ vì có được cô ấy
mà thôi.” Cố Úc Trạch giật khóe miệng, sung sướng cười nhẹ: – “Cùng cô
gái ăn cơm dạo phố xem phim nói chuyện yêu thương, mục đích cuối cùng
nhất không phải là vì lên giường sao. Như vậy chúng ta đổi phương pháp
khác, đi uy hiếp lừa gạt thậm chí bắt cóc cô ấy, mục đích cuối cùng nhất cũng có thể lấy được. Tôi chỉ biết phương pháp hèn mọn không chiếm
được, vì vậy thay đổi phương pháp khác mà thôi, tiến sĩ Tào cũng là kẻ
tám lạng người nửa cân, cần gì nói với tôi những lời rối loạn lung tung
này để vẽ vời cho thêm chuyện.”
– “Thì ra ăn cơm dạo phố xem phim nói chuyện yêu thương ngang giá với uy hiếp lừa gạt bắt cóc…” Tào Mẫn nghe thấy một loại giá trị mới: –
“Đây thật sự là một lý do vụng về tự lừa gạt bản thân, tình yêu này của
anh, có thể dùng bắt cóc thay thế rồi hả?”
Cố Úc Trạch quay đầu nhìn Đường Nhược trên đùi, một lúc lâu, giọng
nói nhẹ nhàng chậm rãi nói: – “Tôi chỉ biết không buông tay mới là yêu
chân thành. Tôi cũng không phải nàng tiên cá, làm không được bản thân
cái gì cũng chưa làm, phải tận mắt nhìn hoàng tử cùng cô gái khác yêu
nhau tha thiết, chính mình lại biến thành bọt biển… Thật ra, một người
không có mục đích sống, ở thế giới đầy tuyệt vọng này chỉ vì sống nên cố gắng sống sót, như vậy cũng thật mệt mỏi…”
Gút mắc tình cảm, ai đúng ai sai? Ai buông tay ai thành toàn cho ai?
Tình không biết bắt đầu từ đâu, lại càng không biết sau đó thế nào, sau khi lún sâu vào trong đó rồi có thể hoàn hảo bò ra còn có được mấy
người?!
Tào Mẫn cười đau thương, nhìn bàn tay mình, xấu hổ rủ xuống lông mi
giống như cánh quạt, hỏi một đằng trả lời một nẻo: – “Thời gian tốt đẹp
của tôi là tự hủy diệt trong tay mình, không trách người khác.”
Thế gian không cho phép, bầu trời không tiếp nhận, như vậy hãy để cho chính bản thân tự vượt qua chính mình.
Trong lúc bọn hắn cảm khái, hoàn toàn không hay biết xe của ba người
Bạch Thất đã chạy đến khu chính phủ. Tốc độ lái xe của Bạch Thất khiến
cho Vệ Lam suýt chút nữa cho rằng bên dưới lốp xe biến thành tên lửa
phun lửa bay thẳng ra ngoài mang theo ba người lên thiên đường báo tin
rồi. Nhưng Hồ Hạo Thiên lại giống như không có cảm giác ô tô đang bay,
chỉ ngồi bên cửa sổ trong tay sử dụng hệ thổ đánh chết từng con zombie.
Tốc độ quá nhanh, tóc của anh ta nghiêng về một bên giống như tinh linh
mộng ảo. Trước tận thế trên tivi luôn bị chiếm cứ bởi những hình ảnh
quảng cáo dầu gội đầu như thế, nhưng mái tóc cũng không có mềm mại bay
lượn như vậy. Thái độ chuyên chú dù cho anh có bị gió thổi bay cũng
không có ý kiến gì. Vệ Lam một lần nữa thầm than một tiếng đây là tình
nghĩa của đội trưởng dành cho đồng đội.
Lúc gặp phải vài con zombie lẻ tẻ, xe tông thẳng qua người chúng
khiến chúng ngã xuống đất, trực tiếp nghiền nát chúng dưới đáy lốp xe.
Ngoài cửa cũng có những dị năng giả khác làm nhiệm vụ đang đánh nhau
cùng zombie, từ xa nhìn thấy chiếc xe phóng như tên lửa đang lao đến,
vội vàng tránh đường nhường chỗ cho bọn họ. Mẹ nó, nếu không tránh
đường, đối phương đem nhóm mình trở thành zombie, đụng chết rồi tìm
người ở đâu nói lý lẽ đây chứ?! Ở tận thế, bên ngoài trên đường cái cũng không có camera, cho dù chết như thế nào người chết như đèn tắt, chết
thì không còn cái gì nữa.
Dọc đường Bạch Thất không hề ngừng lại, tốc độ như bay đến ngay bậc
thang khu chính phủ, thắng gấp, mở cửa xe lao xuống. Vệ Lam thấy hai
người xuống xe đã bắt đầu, thấy chỗ này không khỏi kỳ quái hỏi: – “Ở đây không phải đảo Tự Tâm.” Hai người họ không phải sốt ruột cứu người sao, vì sao lại đến nơi này?
Hòn đảo ở trung tâm thành phố A cũng là hòn đảo nổi danh, vẻ đẹp mông lung rất có tiếng tăm, thật không ngờ bên dưới hòn đảo như vậy lại có
một phòng thí nghiệm khủng bố đầy máu tanh.
– “Đừng phát ngốc ngồi ở đó nữa, nhanh chóng đuổi theo xuống đây
đánh.” Hồ Hạo Thiên quay người ra phía sau kêu lên, cùng Bạch Thất đánh
vào đám zombie chung quanh đang tụ lại, chạy đến cánh cửa nhỏ bên kia.
Vệ Lam biết rõ Bạch Thất và Hồ Hạo Thiên chắc chắn không làm chuyện
dư thừa, vì vậy cũng không hề đặt câu hỏi, nhảy xuống xe, đi theo phía
sau hai người, phóng thích đinh kim loại trên tay. Mỗi ngày zombie cấp
hai đều bị thanh lý đến bên ngoài phạm vi mười km, ở đây chưa đến mười
km nên zombie cũng không nhiều. Bạch Thất phóng xuất vài đóa hoa sen
băng, ngay lập tức zombie hóa thành đá.
Từ cửa nhỏ tiến vào bên trong, ba người vẫn không dám sơ ý, không có
ra đa tinh thần lực của Đường Nhược, ba người đều vừa đi vừa quan sát
trước sau tiến lên. Bọn họ là đến cứu người không phải đến để toi mạng, tất nhiên phải hết sức cẩn thận đến mức tối đa. Lúc ba người chạy lên
lầu hai, nhìn thấy những dị năng giả đang ngồi ở hành lang, ánh mắt bình tĩnh của Vệ Lam đầy xem xét, rõ ràng trông thấy những người này còn
ngồi dưới đất đánh bài đánh bạc. Vệ Lam phóng qua một nắm đinh sắt, phẫn nộ bừng bừng:
– “Căn cứ cho các người làm nhiệm vụ ngày đi ra ngoài đánh zombie,
không phải để các người đổi hoàn cảnh để hưởng thụ đâu đấy!” Mỗi lần
nhận nhiệm vụ ngày đều có mấy ngàn người đi ra ngoài, một thiếu úy cơ
bản không thể trông coi nhiều người như vậy, khó tránh khỏi một số người nhân cơ hội trốn trong những công trình kiến trúc an toàn để lười biếng ngủ ngáy. Lười biếng là một tật xấu mà không xã hội nào có thể sửa chữa được. Cho dù tận thế muốn phát triển cũng không thể trông cậy vào những người có tầm mắt thiển cận chỉ cầu một chút an nhàn như thế.
Bạch Thất chỉ thoáng nhìn qua rồi chạy thẳng đến phòng họp. Hồ Hạo
Thiên cũng thoáng liếc qua, cũng đi theo sau lưng Bạch Thất: – “Vệ
thiếu, người có chí riêng, nếu người nọ lựa chọn an nhàn thì cậu cứ để
hắn tiếp tục sa đọa. Xã hội luôn tồn tại khôn sống dại chết, đến hôm nay càng thêm tàn khốc, người ta đều không lo lắng cho bản thân, cậu cần gì phải lo lắng…” giọng nói của Hồ Hạo Thiên vang vọng ở trong hành lang
khiến cho những người có mặt đều nghe rõ.
– “Tôi, chúng tôi… Chỉ đến nghỉ ngơi một chút.” Bị Vệ Lam bắt gặp tại trận, những người kia mặt đỏ đến mang tai, giống như lính mới bị đội
trưởng bắt gặp lúc lười biếng, thoáng chốc đều đứng lên, lập tức chạy
xuống lầu.
Vệ Lam nghe hết lời nói của Hồ Hạo Thiên, lại nhìn Bạch Thất và Hồ
Hạo Thiên cũng đã chạy xa, cũng không để ý đến chuyện những dị năng giả
này, đuổi theo phía sau. Lúc hắn chạy đến phòng họp, Bạch Thất cùng Hồ
Hạo Thiên cũng đã nằm sấp trên lò sưởi trong tường kia, đợi hắn đến.