Trông thấy như thế, lập tức mặt Phạm Vân Giang trắng bệch môi xanh,
trong lòng vô cùng e ngại nên hắn không dám phóng thích dị năng hệ băng
đối phó với Bạch Thất nữa, nếu không phản lại chính mình còn làm trợ lực cho anh mà thôi!
Trong không khí tối tăm mù mịt, cả người Bạch Thất đứng trên đóa sen
băng, nhìn thấy Cố Úc Trạch từ trong xe lăn ra, gương mặt lạnh lùng,
cầm kiếm chỉ vào hắn, cười lạnh một tiếng: – “Thế mà tôi lại xem thường
anh?” Trước đó còn nghĩ đối phương ngay cả tư cách làm kẻ đối địch cũng
không có, không ngờ hôm nay lại bị bố trí một đường này.
Vừa dứt lời, kiếm khí trong tay anh đã chém ra hàn quang đến trước
mắt Cố Úc Trạch. Cố Úc Trạch nắm thanh kiếm dài vung lên kim quang lóe
lên kiếm khí lướt nhanh qua, hắn hoàn toàn không chút sợ hãi cười cười: – “Lần trước đánh xong một trận, cảm thấy đánh chưa đã ghiền, lần này một ván định thắng thua, thế nào?” Hắn một chữ cũng không nhắc đến người
nào thắng có thể có được Đường Nhược loại chuyện tình đặt cược ấu trĩ
này, càng không cầm dao đặt lên cổ Đường Nhược áp chế Bạch Thất. Hắn
tiền lên phía trước ném ra một nắm đinh sắt tấn công về phía Bạch Thất.
Đúng vẫn là sai, thiện vẫn là ác, thói đời ngày hôm nay như vậy chỉ cần
thuyết phục đầy đủ đường hoàng thì không có lý do gì không thể tạo ra
cảm giác chính nghĩa. Nhưng cho dù Cố Úc Trạch hắn ở tận thế cũng có
điểm mấu chốt của chính mình, có thể sử dụng âm mưu hèn hạ để có được
người mình yêu nhưng về mặt đạo đức không phải vì bất cứ lý do gì phải
xấu hổ với cô ấy. Cho nên cho dù thật sự có 90% cơ hội thua trận, hắn
cũng không muốn dùng Đường Nhược uy hiếp ai. Thắng làm vua thua làm
giặc, sống chết đều phải thẳng thắn rõ ràng!
Kiếm quang trong tay Bạch Thất lóe ra hàn quang dày đặc, giống như thanh kiếm trảm yêu (chém yêu ma quỷ quái) cứng rắn vô song, anh thoáng nhìn qua chiếc xe bọc thép kia, quay lại nói: – “Được, tôi chấp nhận đánh với anh một trận!”
Dị năng của Cố Úc Trạch cũng vô cùng mạnh mẽ. Người hắn thoáng cử
động, phảng phất hóa thành một luồng ánh sáng vàng, đột nhiên nhảy vọt
ra phía sau, hắn giẫm lên đinh sắt từng bước lên xuống, cùng lúc đó
thanh trường kiếm trong tay giống như thanh đại đao màu vàng, ngay lập
tức sáp đến gần trước mắt Bạch Thất.
Trong con ngươi đen kịt của Bạch Thất không có chút tình cảm con
người, nhìn ánh mắt của anh lạnh như băng giống như hàn băng ngàn năm
không thay đổi, mắt thấy Cố Úc Trạch nhảy vọt tấn công đến, anh tăng
cường dị năng hệ băng trong tay, cả người sẵn sàng nghênh đón!
“Keng keng choang choang…”
Nhưng không phải tất cả chỉ là đấu kiếm. Thanh trường kiếm trên tay
Bạch Thất đánh đến Cố Úc Trạch đồng thời tay phải tung ra vô số mũi tên
băng không ngừng bay nhanh đến. Cố Úc Trạch cũng không phải tầm thường,
trên thân kiếm của hắn tỏa ra ánh sáng vàng rộng lớn, cũng trong khoảnh
khắc đó chuẩn bị kim châm phóng ra.
Cát vàng hoang vu, trời đất tĩnh lặng, chỉ còn lại ánh sáng ngọc bích lóng lánh ánh bạch cùng xoay tròn qua lại với ánh sáng vàng đan xen vào nhau. Cuộc chiến của các cao thủ, hào quang vạn trượng, sức mạnh ngông
cuồng, thanh thế to lớn, giống như muốn đem không gian nơi này phá hủy
tất cả, dường như chỉ sau một giây có thể phân rõ thắng thua, lại dường
như phải đánh đến mãi mãi cùng trời đất.
Phạm Vân Giang vừa thấy được hình ảnh như thế, thiếu chút nữa tê liệt ngã xuống ghế ngồi. Gần đây dưới sự giúp đỡ của Tào Mẫn, hắn cảm giác
dị năng của mình đã nổi bật hơn người, thì ra trước mặt hai người này
không đáng nhìn thế nào, thất bại yếu đuối như thế nào. Kém quá xa!
Tào Mẫn nhìn hai người chiến đầu trong khoảnh khắc, lại đưa ánh mắt
chuyển về phía Đường Nhược vẫn còn đang mê man, từ trên gương mặt của
Đường Nhược, cô ta ngẩng đầu nhìn bầu trời phía bên ngoài xe, sắc trời
giống như lại tối tăm thêm vài phần. Dằn lòng cố gắng trấn tĩnh, cô ta
kêu lên với Phạm Vân Giang: – “Còn ngẩn ra đó làm gì, ngại thời gian còn nhiều lắm sao, mau lái xe.”
Lúc này Phạm Vân Giang mới kịp phản ứng, lại khởi động xe. Tính năng
xe quân đội tốt, sau khi bị Bạch Thất hóa băng vẫn có thể khởi động bình thường.
“Phốc! Phốc! Phốc!”
Bạch Thất trông thấy xe khởi động, liền phóng ba đoá sen băng lớn về
phía chiếc xe, hoa sen băng kia bay thẳng đến đâm thủng lốp xe ô tô.
Bỗng nhiên đóng băng vạn dặm xuất hiện giữa không trung! Ngay lập tức xe bị niêm phong không thể nhúc nhích, triệt để tắt máy.
Cao thủ đánh nhau không thể phân tâm giây phút nào. Cố Úc Trạch vung
lên một kiếm, mang theo gió lốc màu vàng, quát to: – “Khinh thường tôi
như vậy không thể nào chấp nhận được, vị trí người mạnh nhất căn cứ ngồi quá lâu nên giờ tự cao tự tự đại rồi hả?”
Bạch Thất phân tâm ngăn cản ô tô chạy đi, đối diện với một kiếm này
tránh né có chút khó khăn, cho dù tránh thoát mưa kiếm chủ yếu nhưng vẫn bị kiếm khí làm cho bị thương, máu tươi trên cánh tay bắn ra. Bạch Thất thoáng nhìn qua cánh tay trái của mình, rồi sau đó thanh kiếm dài trong tay anh được hệ băng củng cố, một lần nữa tấn công về phía Cố Úc Trạch. Một lần nữa, hai bóng dáng vàng trắng đan xen vào nhau. Một trận chiến
sinh tử, không ai hạ thủ lưu tình.
Chiếc xe ô tô bị ngăn cản buộc phải dừng lại, vì Phạm Vân Giang không có nhiệm vụ lái xe nên hắn cũng xuống xe chuẩn bị gia nhập vào hàng ngũ đánh nhau. Vừa mới xuống xe, phía bên kia Hồ Hạo Thiên cũng đã đuổi
đến, anh nhìn thấy lưỡi đao băng của Phạm Vân Giang tấn công về phía sau lưng Bạch Thất, vô số cát vàng biến thành cục gạch đập nện về hướng
Phạm Vân Giang. Lại nói tiếp, tương lai tận thế, lợi hại nhất không phải hệ băng và hệ kim mà phải thuôc về dị năng hệ thổ, bởi vì sau này chung quanh mọi thứ đều là cát vàng!
Cục gạch cuồn cuộn như mây không hề có kẻ hở khiến cho người đối phó
càng thêm khó khăn. Tốc độ tay của Phạm Vân Giang cũng rất nhanh đẩy,
phóng xuất mũi tên băng thoáng ngăn cản được một chút, ngay sau đó liền
mò lấy lựu đạn ném qua.
“Bùm!”
Tiếng nổ mạnh vang lên khiến cho người ở xa như Vệ Lam thoáng sửng
sốt, bước chân tăng nhanh càng chạy nhanh đến. Tiếng động này báo cho
hắn biết rõ tình hình chiến đấu phía trước vô cùng kịch liệt!
Bạch Thất bị chém tổn thương, thấy Hồ Hạo Thiên đã đuổi đến, ô tô bị
giữ lại, vì vậy không hề giữ lại dị năng, băng trên thân kiếm càng phát
ra ánh sáng trắng rực rỡ, sát khí hừng hực, rõ ràng chói mắt. Càng đánh
càng tàn nhẫn khiến trong lòng Cố Úc Trạch càng kinh ngạc. Trước đó, lúc hai người đánh nhau trong phòng hắn, tất nhiên không thể xem như quyết
đấu sinh tử, hắn luôn biết rõ giá trị vũ lực của Bạch Thất trên mình,
nhưng bây giờ mới biết, dị năng của người này cao hơn bản thân mình
nhiều như thế nào. Nhưng hắn là vì hấp thu vài bình tinh hạch tinh khiết mới có được thực lực ngày hôm nay. Còn Bạch Thất dựa vào cái gì?
Đất đá bay mù mịt đầy trời, rốt cuộc Vệ Lam cũng đã đuổi đến nơi. Trừ Bạch Thất đang hết sức chăm chú, Hồ Hạo Thiên đối chiến với đối thủ quá yếu đuối nên anh còn có thời gian chú ý rồi chỉ huy cho Vệ Lam: – “Vào
trong xe cứu người, cẩn thận một chút!”
Vệ Lam nhìn thấy Bạch Thất đang đánh nhau cùng Cố Úc Trạch, chính
mình đi đến cũng chỉ thêm phiền, cười khổ một tiếng, dị năng của chính
mình quá yếu chỉ đành có thể quay người chạy về hướng xe bọc thép. Trong tay Vệ Lam cầm kiếm, mắt nhìn xung quanh một bước trên xuống. Lúc hắn
cho rằng trong xe cũng đầy rẫy cơ quan trùng trùng điệp điệp như trong
biệt thự, thì nhìn thấy Tào Mẫn một mình đứng bên cạnh cửa xe, dường như đang chờ hắn.
Hai người đứng đối diện nhau, chăm chú nhìn nhau. Chỉ trong chốc lát, Vệ Lam mệt mỏi nồng đậm nói: – “Tào Mẫn, buông tay đi, vì sao phải cố
chấp đối phó với Đường Nhược như thế, tôi luôn nghĩ rằng cô cùng cô ấy
là bạn bè.”
Bóng dáng Tào Mẫn hơi nghiêng, thoáng nhường chỗ: – “Được, tôi buông tay, anh đưa cô ấy đi đi.”
Vệ Lam không dám sơ ý, nhưng nhìn cả người Tào Mẫn không mang bất kỳ
vũ khí nào, hắn lấy còng tay từ phía sau định đeo vào tay Tào Mẫn. Nhưng vừa mới lấy còng tay ra, khóe mắt hắn thoáng lướt qua nhìn thấy… bình
thủy tinh lớn, có người ở bên trong… Mà người này chính là Lương Phú
Sinh!
– “Cô… Cậu ấy…” cả người Vệ Lam không cử động nổi, chỉ có trái tim
không ngừng đập dồn dập: – “Vậy mà cô… cất giấu thi thể của Lương Phú
Sinh?!”