Tận Thế: Ta Có Thể Nhìn Thấy Thanh Máu, Giết Quái Rơi Bảo Vật (Dịch)

Chương 18 Đừng ra ngoài sau khi trời tối

"Hô!"

Phải mất một lúc sau, Vương Đào mới nhẹ nhàng cưa phần tay cầm ngắn bằng gỗ của búa, sau đó nhét chặt vào ống thép, vì lý do an toàn, hắn cũng phủ lên một lớp keo bên trong.

Sau khi thử một lúc, không thấy có bất kỳ lỏng lẻo nào.

"Nặng hơn không ít, nhưng với ta mà nói thì phù hợp, hơn nữa uy lực cũng lớn hơn!"

Có sự khác biệt giữa việc dùng búa đập vào đầu và dùng ống thép đập vào đầu, đặc biệt là chiếc búa sừng dê, uy lực chắc chắn rất lớn.

"Vương Đào, cơm đã làm xong ..."

Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa của Đinh Vũ Cầm.

"Được."

Lúc Vương Đào tới bàn ăn, Đinh Vũ Cầm vừa bới cho hắn một bát cơm lớn, cũng đưa bát đĩa đã rửa sạch và đũa tới.

Sau khi Vương Đào nhận lấy thì cười nói:

"Cùng ăn đi."

"Ừ!"

Đinh Vũ Cầm chỉ đợi đến một câu nói này, sau khi được sự cho phép của Vương Đào, cô lập tức đi vào phòng bếp lấy bát đũa.

Mặc dù cô cảm thấy khả năng cao là Vương Đào sẽ mời cô ăn một bữa này, nhưng dù sao Vương Đào còn chưa mở miệng, cho nên cô cũng không có lấy bát đũa của mình ra, vì chính là không để cho Vương Đào phản cảm.

Bữa tối vô cùng đơn giản, chỉ nấu ba món ăn và một món canh, kiểu dáng món ăn rất đơn giản nhưng lượng lại nhiều, dù sao không cần biết Vương Đào đi giết zombie hay là rèn luyện thân thể đều phải đảm bảo lượng dinh dưỡng nhất định nạp vào.

Đinh Vũ Cầm đợi đến khi Vương Đào dùng cơm, lúc này mới động đũa.

Vương Đào nếm thử mấy món ăn, không thể không nói, kỹ năng nấu nướng của Đinh Vũ Cầm quả thực rất tốt, cảm giác không thể thua kém so với đầu bếp nhà hàng, so với hắn mà nói thì mạnh hơn nhiều lắm.

Đinh Vũ Cầm vừa ăn vừa lặng lẽ quan sát Vương Đào.

Tuy rằng cô tự xưng là nấu ăn khá giỏi, nhưng khẩu vị của mỗi người một khác, đồ ăn mà cô làm cho Vương Đào ăn ngày hôm qua khác với hôm nay, cô cũng không dám khẳng định trăm phần trăm rằng Vương Đào chắc chắn sẽ thích, sau khi nhìn thấy vẻ mặt xem như hài lòng của Vương Đào, cô cũng xem như là yên lòng.

Hôm qua Đinh Vũ Cầm đã ăn một bữa, hiện tại cảm giác đói bụng không có mạnh như ngày hôm qua, cho nên tướng ăn nhã nhặn hơn nhiều, có loại cảm giác tiểu thư khuê các.

Khi thấy cơm trong bát Vương Đào cạn hết, cô lập tức đặt đũa xuống và đứng dậy.

"Vương Đào, ta đi xới cơm cho ngươi đi!"

Vương Đào cũng không khách khí.

"Vậy thì làm phiền chị dâu."

Đinh Vũ Cầm hôm nay mặc một chiếc váy chuyên nghiệp màu xám, chiếc váy rất thon, nên lồi thì lồi, nên vểnh thì vểnh, đặc biệt là đôi chân được phủ một lớp lụa đen mỏng ----- đây không phải là kiểu chân đũa được chỉnh sửa trên mạng kia, mà là tròn trịa, đầy đặn, những đường nét mượt mà và đôi chân thon rất khỏe mạnh.

Điều này làm cho tròng mắt Vương Đào có chút không nghe sai khiến.

Thứ tốt đẹp chính là để cho người ta thưởng thức, Vương Đào cũng không cố ý che giấu điều gì.

Đinh Vũ Cầm xơi cơm xong đi tới thì cảm nhận được ánh mắt của Vương Đào, bước chân của cô có hơi khựng lại, sau đó thì làm ra vẻ như không hề phát hiện cái gì, đưa một bát cơm lớn tới trên tay của Vương Đào.

"Vương Đào, này."

"Cảm ơn chị dâu."

Sau khi ăn được một lúc, Vương Đào đột nhiên hỏi:

"Đúng rồi chị dâu, trước đây ngươi là làm công việc gì?"

Hắn chỉ biết Triệu ca là đạo diễn, về phần vợ Triệu ca làm cái gì thì hắn không rõ cho lắm.

"A? Ta sao, Triệu ca ngươi đầu tư cho ta mở một nhà hàng."

Nghe được câu hỏi của Vương Đào, Đinh Vũ Cầm nhanh chóng nuốt thức ăn trong miệng rồi trả lời.

"Trách không được chị dâu lại nấu ăn ngon đến như vậy."

Vương Đào giật mình.

"Haiz, ta cũng là nghĩ đến, đã tự mình mở nhà hàng ăn, vậy nhất định phải biết chất lượng đồ ăn của mình ở trình độ nào a, thế là ta đi học nấu ăn, bỏ ra hơn mười vạn nữa! Kết quả, cửa hàng còn chưa mở ra được bao lâu thì tận thế đã tới ..."

Đinh Vũ Cầm vẻ mặt cay đắng.

...

Sau khi ăn xong, Đinh Vũ Cầm dọn dẹp phòng ăn và nhà bếp sạch sẽ, sau đó lau sàn nhà cho Vương Đào một lần.

"Hô~"

Đã lâu rồi cô không làm việc nhiều như vậy, ít nhiều cô có hơi đau lưng.

Vì vậy cô ngồi trên ghế sofa, cởi giày cao gót ra, xoa xoa mắt cá chân đã mỏi nhừ, cô quyết định ngày mai sẽ không đi giày cao gót nữa, quá mệt mỏi.

"Vương Đào, sáng ngày mai mấy giờ ta tới?"

Vương Đào đang nghiên cứu bản đồ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đinh Vũ Cầm đang chăm chú xoa đôi chân đi tất đen của cô, hắn đột nhiên có loại cảm giác muốn tới giúp một tay.

Đợi một lúc, Vương Đào lúc này mới lên tiếng.

"Sáu giờ đi."

"A a, vậy sáu giờ ta lại tới, ta đi về trước!"

Cảm thấy có chút không thoải mái khi bị Vương Đào nhìn, Đinh Vũ Cầm vội vàng đeo giày vào rồi về nhà.

Sau khi nhìn Đinh Vũ Cầm rời đi, Vương Đào lại bắt đầu công cuộc rèn luyện thường ngày.

Kể từ khi hắn tỉnh lại sau khi hôn mê ba ngày, tố chất thân thể của hắn chẳng những mạnh hơn nhiều so với trước kia, mỗi lần rèn luyện cũng đều có thể hơi cảm nhận được sự tiến bộ.

Lý do hầu hết mọi người không có sự kiên trì trong một số việc là vì họ không thể nhìn thấy hoặc cảm nhận được hy vọng thành công của chính mình.

Mà Vương Đào hiện tại, sau mỗi lần rèn luyện xong là có thể cảm nhận rõ được thân thể của mình có một chút biến hóa, mặc dù không nhiều, nhưng tăng lên là thực sự có.

Cộng thêm Vương Đào vốn tương đối có tính tự giác, cho nên đối với chuyện rèn luyện thân thể này, trừ khi có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, Vương Đào đều thực hiện hàng ngày.

Mặc dù có thể nói, trực tiếp giết zombie khả năng tăng lên càng nhanh, dù sao giết zombie là trực tiếp tăng máu đây, thanh máu tăng lên cũng sẽ mang lại sự cải thiện nhỏ cho tố chất thân thể, nhưng giết zombie dù sao cũng quá nguy hiểm, có khả năng lật xe.

Hơn nữa Vương Đào cũng không phải là động cơ vĩnh cửu, không có khả năng một mực giết zombie, dù sao cũng phải có thời gian nghỉ ngơi ăn cơm.

Cho nên, muốn giết zombie, việc rèn luyện là không thể ngừng.

Hai tay đều phải tập, hai tay đều phải cứng rắn.

Sau khi rèn luyện hoàn tất, Vương Đào đi tắm qua một cái, sau đó tắt hết điện trong nhà.

Hắn đi tới trước cửa sổ và mở tấm rèm dày ra

Ánh sáng rực rỡ sẽ thu hút zombie, mặc dù Vương Đào ở trên tầng năm, nhưng hắn chưa bao giờ lơ là trong vấn đề bảo vệ an toàn.

Đêm nay thời tiết rất tốt, tuy rằng không nhìn thấy mặt trăng nhưng bầu trời đầy sao.

Dưới ánh sao rọi xuống, Vương Đào có thể nhìn thấy được tình huống trong sân, có thể nhìn thấy những con zombie đang lắc lư trong sân kia.

"Ôi~ "

Không biết có phải là ảo giác hay không, Vương Đào luôn cảm thấy zombie vào buổi tối giống như muốn có sức sống hơn so với ban ngày?

Suy nghĩ một lát, Vương Đào lấy ra một miếng sắt nhỏ, sau đó hít sâu một hơi, dùng sức ném ra, ném tới bên dưới tòa nhà đối diện, chỗ đó có ba con zombie.

Leng keng ~

"Ôi ôi —— "

"Rống —— "

Trong nháy mắt, ba con zombie gần miếng sắt nhỏ lập tức trở nên điên cuồng, phát ra từng tiếng gào thét làm cho người ta sợ hãi và chạy điên cuồng đến gần miếng sắt.

Nhìn vẻ ngoài linh hoạt của chúng, đâu còn gióng zombie lúc ban ngày? Nói nó là vận động viên thì Vương Đào cũng tin.

Những zombie khác trong tiểu viện cũng bắt đầu di chuyển về phía ba con zombie, tốc độ của bọn chúng mặc dù không nhanh bằng ba con zombie đang điên cuồng kia, nhưng cũng nhanh hơn rất nhiều so với loại tốc độ chậm rãi lúc ban ngày kia.

"Những zombie linh hoạt mà ta nhìn thấy đêm qua không phải là loại biến dị gì, chắc là bọn chúng!"

"Có lẽ ... tình huống của zombie ở ban ngày khác với ban đêm!"

"Vào ban ngày, tốc độ của bọn chúng chậm, thân thể cứng ngắc, nhưng khi trời tối, tốc độ bọn chúng trở nên nhanh lại càng dễ điên cuồng hơn, cũng linh hoạt hơn! Trách không được chúng nó thích ở chỗ tối hơn!"

"Cũng không biết có còn những điểm khác biệt nào khác hay không ..."

"Tóm lại, zombie đáng sợ hơn vào buổi tối! Đừng ra ngoài sau khi trời tối!"

P/S: Click ta thích nào ...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất