Tận Thế Toàn Cầu Hải Dương, Bắt Chẹt Giáo Hoa Trăm Vạn Vật Tư

Chương 26: Cơ Giáp Toàn Thân, Tìm Kiếm Du Chi Tử

Chương 26: Cơ Giáp Toàn Thân, Tìm Kiếm Du Chi Tử
Lòng yêu cái đẹp là lẽ thường tình.
Trần Triệt cũng không ngoại lệ. Cậu rất muốn thử lại một lần mỹ nhân kế.
Tiếc thay, độ trung thành của cô ta vẫn giữ nguyên ở mức âm 6. Điều này cho thấy ả ta từ đầu đến cuối vẫn nuôi ý định hãm hại cậu.
Chỉ cần cảm thấy an toàn của bản thân bị đe dọa, dù mỹ nữ có đẹp đến đâu, Trần Triệt cũng không nương tay.
Những người khác kinh hãi trước sự tàn quyết của Trần Triệt, vội vàng lùi lại mấy bước. Họ cho rằng mỹ nữ xinh đẹp như vậy sẽ được Trần Triệt ưu ái, cùng lắm chỉ bị trừng phạt nhẹ, chứ không đến mức bị giết ngay trước mặt như vậy.
Nhưng kết quả hoàn toàn trái ngược với dự đoán của họ. Thậm chí còn chưa kịp phản ứng, Trần Triệt đã ra tay. Cứ như chưa có chuyện gì xảy ra, cậu tiếp tục tiến đến người cuối cùng – bạn cùng phòng của Thẩm Mộng Hương, cô nàng tóc vàng.
Khi Trần Triệt vừa dừng chân, cậu nhận thấy độ trung thành của cô nàng tóc vàng đã thay đổi, từ âm 2 thành 0. Đồng thời, trong không khí thoang thoảng mùi nước tiểu.
Cúi xuống nhìn, Trần Triệt thấy cô ta đã sợ đến mức tè ra quần, nước mắt tuôn rơi như mưa.
"Trần ca, em sai rồi! Em không nên tỏ thái độ với anh, xin anh tha cho em, em không dám nữa đâu."
"Cô tên gì?"
"Vạn Tư Thiền, em tên Vạn Tư Thiền."
Trần Triệt im lặng nhìn cô ta, không nói gì. Độ trung thành từ âm chuyển sang 0, cậu có thể giết, nhưng cũng có thể tha. Dĩ nhiên, để bảo toàn, giết là lựa chọn an toàn nhất.
Dường như cảm nhận được ánh mắt ngày càng lạnh lùng của Trần Triệt, Vạn Tư Thiền càng tè ra nhiều hơn, hai chân mềm nhũn, quỳ xuống đất.
"Trần ca, vừa rồi là em không hiểu chuyện, sau này anh bảo em làm gì, em sẽ làm cái đó, tuyệt đối không dám chậm trễ nửa phần, xin anh đấy."
Chỉ khi cái chết cận kề, người ta mới biết trân trọng sinh mệnh.
Việc Trần Triệt không nương tay giết liền bốn người đã đánh sụp hoàn toàn phòng tuyến tâm lý của Vạn Tư Thiền. Cô ta không còn chút ngạo khí nào, cũng không dám có nửa lời bất mãn với Trần Triệt.
"Trần ca, Tiểu Thiền không cố ý chọc giận anh đâu, lần này anh tha cho cô ấy đi, lần sau cứ phạt nặng vào ạ."
Thẩm Mộng Hương và vài người khác cũng đến xin xỏ, vây quanh Vạn Tư Thiền nài nỉ.
Trước những lời cầu xin, Trần Triệt im lặng một lúc rồi lạnh lùng nói: "Bò qua đây."
Nếu là trước đây, đừng nói là bò trên mặt đất trước mặt mọi người, ngay cả quỳ xuống cũng khiến Vạn Tư Thiền phản kháng đủ kiểu. Nhưng sau khi trải qua nỗi sợ hãi tột cùng, lần này cô ta không hề do dự, lập tức bò đến chân Trần Triệt.
Độ trung thành của cô ta tăng vọt lên 50. Tốc độ tăng trưởng nhanh chóng này khiến Trần Triệt không khỏi ngạc nhiên.
Từ trước đến nay, cậu vẫn không biết làm thế nào để tăng độ trung thành. Cậu chỉ biết tạo cảm giác an toàn và tăng sự tin tưởng thì độ trung thành sẽ tăng lên.
Nhưng từ phản ứng của Vạn Tư Thiền, dường như nỗi sợ hãi cũng là một trong những phương pháp, và nó mang lại hiệu quả rõ rệt.
Trần Triệt ngồi xuống, nắm cằm Vạn Tư Thiền nâng lên. Khuôn mặt vốn tinh xảo giờ đây nhòe nhoẹt nước mưa, nước mắt, nước mũi, trông có chút ghê tởm.
"Lần sau sẽ không còn cơ hội hối hận đâu, nhớ kỹ chưa?"
"Tạ ơn Trần ca, em nhất định nghe lời."
"Dọn dẹp sạch sẽ chỗ này đi."
Nói xong, Trần Triệt quay người rời đi. Vạn Tư Thiền vẫn quỳ tại chỗ, không ngừng nói lời cảm tạ. Độ trung thành từ 50 nhảy vọt lên 80.
Theo giải thích của hệ thống, độ trung thành cao như vậy đã đạt đến mức sùng bái mù quáng. Nghĩa là, ngoại trừ việc Trần Triệt bảo cô ta đi chết thì cô ta sẽ kháng cự, còn lại bất cứ mệnh lệnh nào khác đều sẽ được hoàn thành mà không cần suy nghĩ hay do dự.
Những người khác nhìn bốn xác chết trên mặt đất và Vạn Tư Thiền đang sợ mất mật, độ trung thành của họ cũng có sự thay đổi. Đa số đều giảm đi một chút, nhưng cũng có một số ít tăng lên.
[Hoàn thành nhiệm vụ độ trung thành: Có được mười thuyền viên có độ trung thành vượt quá 50]
[Nhận được phần thưởng nhiệm vụ: Cơ giáp toàn thân]
[Nhiệm vụ liên quan đến độ trung thành được làm mới: Có được một trăm thuyền viên có độ trung thành vượt quá 50]
[Phần thưởng nhiệm vụ: Cơ giáp hạng nặng mang người]
Trần Triệt vừa trở lại phòng điều khiển, giọng nói của hệ thống đã vang lên trong đầu. Đồng thời, trên cổ tay cậu xuất hiện một chiếc vòng kim loại màu đỏ thẫm.
Vẻ ngoài của nó liền thành một khối, lại không hề có trọng lượng.
Cơ giáp và phương chu sử dụng cùng một hệ điều hành, Trần Triệt vừa nghĩ đến, chưa đầy hai giây, toàn thân cậu đã được bao phủ bởi một lớp kim loại không tên.
Thế giới trước mắt cũng biến thành hình ảnh thông tin toàn diện. Từng hàng dữ liệu hiển thị ở hai bên mắt, nhưng không ảnh hưởng đến tầm nhìn của Trần Triệt.
Ngô Nhã Phù và những người khác đi theo vào nhìn thấy cơ giáp, đầu tiên là giật mình, sau khi nhận ra đó là Trần Triệt thì lại càng ngạc nhiên hơn.
Mấy ngày nay, họ hết nhìn Trần Triệt phóng điện, lại thấy cậu tạo thuyền từ không khí, giờ lại tạo ra bộ cơ giáp khoa huyễn này, tất cả đều đã gần như tê liệt.
Nhưng Trần Triệt càng mạnh mẽ, đối với họ mà nói cũng là chuyện tốt. Trong thế giới tận thế tàn khốc, yếu đuối chính là tội lỗi. Chỉ khi thực lực đủ mạnh mới có thể bảo đảm an toàn cho bản thân và những người xung quanh.
Có bộ cơ giáp này, năng lực chiến đấu của Trần Triệt lại được tăng cường trên diện rộng. Sau khi bay vài vòng trong mưa, Trần Triệt hài lòng trở lại phòng điều khiển.
Bộ cơ giáp này cho cậu cảm giác trải nghiệm cực tốt, hoàn toàn không có cảm giác khó chịu, mà có cảm giác như điều khiển chính cánh tay của mình.
Độ cứng của kim loại cũng rất cao, lại được trang bị hỏa lực nhất định. Mặc bộ cơ giáp này, trừ khi có hỏa lực hạng nặng, nếu không căn bản không thể phá vỡ được phòng ngự của cậu.
Một bộ cơ giáp toàn thân đã có thể đạt đến mức độ như vậy, nếu là cơ giáp hạng nặng mang người cao vài mét, chẳng phải là ngay cả vụ nổ hạt nhân cũng có thể chống lại sao?
Trần Triệt càng nghĩ càng mong chờ, mọi người cũng đều xông tới.
"Trần ca uy vũ!"
Ngô Nhã Phù nhảy lên đầu tiên, ôm lấy Trần Triệt. Trần Triệt một tay ôm eo cô, nhìn Khả Lam và Thẩm Mộng Hương.
"Dạo này mọi người không được nghỉ ngơi đầy đủ, hai người tự đi tìm hai phòng rồi nghỉ ngơi cho tốt đi."
"À phải, Nhã Phù, em đi sắp xếp cho hơn năm trăm người kia, mỗi người một phòng."
Mấy tầng dưới của phương chu đều là cabin nhỏ, dùng để chứa đồ, một nửa phía trên là boong tàu, một nửa là mấy chục tầng nhà, có hàng vạn phòng, mỗi người một phòng là chuyện nhỏ.
"Sắp xếp phòng xong, dẫn vài người xuống cabin lấy chút đồ ăn, bảo mọi người đến phòng ăn dùng bữa."
"Anh sẽ cho em quyền hạn phó thuyền trưởng, tiện cho em ra vào những khu vực này."
"Hôm nay mọi người đều mệt mỏi, mọi thứ cứ đơn giản, ngày mai sẽ phân công cụ thể."
Nghe vậy, mắt Ngô Nhã Phù lập tức sáng lên, trực tiếp nhào vào người Trần Triệt.
"Cảm ơn ông xã."
Khả Lam và Thẩm Mộng Hương không khỏi có chút ngưỡng mộ Ngô Nhã Phù. Việc Trần Triệt trao quyền cho Ngô Nhã Phù gần như đã xác định vị trí của cô trên thuyền sau này. Dưới một người, trên vạn người.
Còn hai người họ, ngoài việc thân cận với Trần Triệt, dường như không khác gì so với hơn năm trăm người còn lại.
"Đi làm việc đi."
Trần Triệt vỗ eo Ngô Nhã Phù, cô ta lại nói cảm ơn, hôn lên má Trần Triệt rồi đắc ý đi ra ngoài.
Sắp xếp Ngô Nhã Phù làm phó thuyền trưởng là cách làm tiết kiệm nhất đối với Trần Triệt. Bởi vì người phụ nữ này đủ thông minh và lý trí. Cô biết điều gì nên làm, điều gì không nên làm, và có thể giúp Trần Triệt sắp xếp tốt mọi việc vặt vãnh trên phương chu.
Còn Trần Triệt có thể chuyên tâm vạch ra đường đi và tìm kiếm Du Chi Tử...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất