Chương 110: Tinh lọc Ác Đọa
"Lỗi là tại người đã đẩy ta và ngươi vào tuyệt cảnh."
Bạch Vụ vẫn nhớ nghiên cứu về việc chó mèo ăn thịt chủ nhân, một số người châm ngòi thổi gió nói, súc sinh cuối cùng vẫn là súc sinh, không thể chịu nổi cơn đói, dễ dàng như vậy liền ăn thịt chủ nhân.
Nhưng những người này sẽ không hiểu tình cảm của động vật đối với con người trong sáng đến mức nào.
Nếu không phải là suy yếu đến tận cùng, làm sao chó có thể ăn thịt chủ nhân?
Trong lịch sử lại có bao nhiêu người đã ăn thịt người khác để tồn tại?
Trong nội tâm của bọn họ cũng không có áy náy.
Ít nhất sẽ không giống như Tiểu Kinh, giống như cái xác không hồn vậy, du đãng bảy trăm năm, bảy trăm năm, suy nghĩ của nó vẫn luôn bị nhốt trong căn phòng tối tăm này.
Lâu Tiểu Bình chết rồi, để lại oán khí nồng nặc, những oán khí này đến từ Lão Lưu Lý Hiền Hương, những người đã mưu hại y.
Nhưng sau khi những người này chết, oán khí của y chưa từng tiêu tán. Mà là một mực đang chờ đợi một người qua đường.
Y nhất định phải giải thoát cho chú chó cưng của mình khỏi cảm giác tội lỗi.
Con chó lớn này thì sao?
Một màn trước khi chết, khiến nó có một cỗ hận ý lớn đối với thế giới này, cỗ hận ý kia khiến cho nó biến thành một con quái vật khổng lồ vượt qua môn đồ của Gia ẩn.
Nhưng điều này cũng khiến cho nó càng thê thảm hơn so với Lâu Tiểu Bình, dùng hình thức Ác Đọa còn sống, bị tra tấn tinh thần suốt bảy trăm năm ——bằng hữu thân nhất của nó đã bị nó ăn thịt.
Chó và người, cũng không phải là thủ bút của Gia ẩn, mà đến từ nhân tâm hiểm ác của những con người vào tận thế 700 năm trước.
Nhưng Bạch Vụ lại cảm giác được, nếu như mình cũng có tình cảm, nhất định sẽ thương cảm đối với đôi chủ tớ này.
"Tiểu Kinh, không sao, ta không trách ngươi, ta không bao giờ trách ngươi, cám ơn ngươi đã báo thù cho ta, những năm nay...thật sự vất vả cho ngươi rồi, ta nên nói cho ngươi sớm hơn."
Trong phòng tối, hắn ôn nhu vuốt ve con chó kia.
Trên đồng cỏ, con quái vật khiến cho Ác Đọa sợ hãi bảy trăm năm qua, đang tan rã từng chút một.
Thẳng đến cuối cùng, những nòng súng đó hóa thành bột sắt, cùng với bộ xương khủng khiếp, hôi phi yên diệt.
Ý thức của Bạch Vụ cũng tỉnh táo lại từ trong phòng tối, trở lại hiện thực.
Thân thể toàn xương cuối cùng cũng sụp đổ, cái đầu to lớn và gớm ghiếc kia không ngờ lại lộ ra vẻ khờ khạo của bảy trăm năm trước.
Trong mơ hồ, Bạch Vụ phảng phất như nghe được tiếng sủa của Tiểu Kinh, có lẽ đang bày tỏ sự vui mừng hoặc bày tỏ lòng biết ơn.
Đến tận đây, Bạch Vụ biết một sự kiện, khu vực này xem như đã giải toả.
Mặc dù không có mở ra dĩa quay, nhưng ghi chú đã bắn ra.
[ Chúc mừng, ngươi đã tìm thấy mảnh vỡ đầu tiên kể từ khi khám phá bên ngoài tháp, với tư cách là người phá đảo đầu tiên, chúng ta có phải nên nhanh chóng đi nhặt rương?]
Cuộc phiêu lưu trên đồng cỏ rộng lớn này, đến đây xem như chấm dứt.
Mặc dù quá khứ của Lâu Tiểu Bình và con Husky này rất nặng nề, nhưng tận thế chắc chắn sẽ có đủ loại chuyện xưa vặn vẹo.
Bạch Vụ dự cảm tương lai sẽ gặp được càng nhiều.
Con sư tử không biết từ khi nào, nằm trên đất, mang theo cảnh giác và sợ hãi, sau khi hiệu lực của chiếc nhẫn đi qua, trong mắt nó tự nhiên không còn là nhân loại ngọt ngào.
Bạch Vụ lặng yên không một tiếng động khiến cho quái vật giống như núi biến mất, ở trong mắt sư tử, Bạch Vụ như thể là tồn tại đáng sợ hơn.
Nó vui mừng là chính mình...cũng không có làm ra cử động không bình thường gì, ví dụ như phun dầu gì đó.
Hiện tại cũng không dám đi, liền nằm rạp trên mặt đất, chờ Bạch Vụ.
Trên đầu Tiểu Kinh, máu thịt nhanh chóng tiêu tán, tan vào cát bụi.
Cái gọi là nhặt rương, cũng chỉ là một vật nhỏ có hình thù kỳ dị, giống như một con mắt.
Bạch Vụ nhặt mảnh vỡ lên, từ đường nét, giống như là con mắt của nhân loại.
Ghi chú rất nhanh làm sáng tỏ những nghi ngờ của hắn:
[ Ngươi lấy được một mảnh ghép hình tận thế, trong loạt khu vực này có bốn mảnh mắt, tai, miệng và mũi, tập hợp đủ bốn mảnh, ở trong bốn khu vực này, ngươi sẽ đạt được bốn loại tăng thêm, trạng thái tiêu cực bị vô hiệu hóa, tinh lọc Ác Đọa, bình thường hóa quy tắc vật lý, cùng với lắng nghe thanh âm Ác Đọa.
Năng lực của mảnh vỡ không chỉ là những thứ này, bốn mảnh vỡ tai mắt mũi miệng là một chỉnh thể, mà chỉnh thể, lại là một bộ phận của một chỉnh thể khác. Theo mảnh vỡ ngươi sưu tập tăng nhiều, ngươi sẽ giải tỏa càng ngày càng nhiều công năng, hơn nữa phạm vi ảnh hưởng sẽ ngày càng lớn.
Chẳng qua bây giờ, ngươi chỉ có thể ở trên mảnh đồng cỏ này, sử dụng năng lực tinh lọc Ác Đọa. Mà với tư cách là người cầm được mảnh vỡ ánh mắt, ngươi cũng đạt được sự tôn kính của tất cả Ác Đọa trên đồng cỏ. Ngươi sẽ vô pháp tiến vào trạng thái chiến đấu cùng với chúng.]
Nội dung ngắn đến không ngờ, Bạch Vụ cảm thấy bị lừa.
"Trạng thái tiêu cực bị vô hiệu hóa, tinh lọc Ác Đọa, bình thường hóa quy tắc vật lý...nếu như tập hợp đủ bốn cái, chẳng phải có nghĩa là bốn cái khu vực, sẽ biến thành khu vực có thể sinh tồn?"
"Xem ra mảnh vỡ hẳn là có hiệu quả đủ bộ...một mảnh đơn lẻ chỉ có một chức năng duy nhất trong một khu vực riêng biệt. Nhưng việc thu thập liên tục các mảnh vỡ sẽ làm cho các mảnh liên kết lại với nhau và có phạm vi ảnh hưởng lớn hơn. "
"Đây không phải có nghĩa là...sau khi tìm thấy tất cả mảnh vỡ...nhân loại sẽ có thể lại sinh tồn ở ngoài tháp?"