Tận Thế Trò Chơi Ghép Hình

Chương 109: Dừng lại

Chương 109: Dừng lại

Chó lớn cũng không cảm giác được Bạch Vụ ở sau lưng nó, hiện giờ nó quá lớn, và mọi thứ đều quá nhỏ so với nó.
Đầu của nó vẫn còn, nhưng giống như thân thể của nó, trống rỗng, không có sự khác biệt.
Bảy trăm năm, nó cứ như vậy chẳng có mục đích đi ở trong sở thú, từ đầu này đến đầu kia, liên tục không ngừng, chưa bao giờ dừng lại.
Sư tử cũng biết con chó lớn này sẽ không quay đầu lại, nó sẽ san bằng mọi sinh vật trong tầm mắt của nó, nhưng nó sẽ không quay đầu lại để đối phó với những con cá lọt lưới.
Nhưng lúc này, con chó lớn này bỗng nhiên dừng lại.
"Tiểu Kinh."
Bạch Vụ la lên, vang vọng ở trên đồng cỏ, hai chữ ngắn ngủn, kẻ hủy diệt như ngọn núi kia đột ngột dừng lại.
Phía trước còn có cự ly rất dài phải tuần tra, nhưng lần đầu tiên sau 700 năm, con quái vật khiến cả sở thú run sợ này đã quay đầu lại.
Một màn này khiến con sư tử máy suýt nữa bạo tạc nội hạch.
Mà Bạch Vụ thì nhảy khỏi lưng con sư tử máy và từng bước tiếp cận con chó.
Lúc này Bạch Vụ tỉnh táo dị thường, thậm chí đại não vẫn còn đang phân tích lợi và hại theo bản năng, thuyết phục con chó này, thuyết phục thất bại, thuyết phục thành công, đủ loại lộ tuyến kết cục khác nhau.
Những điều này đã trở thành những thứ giống như bản năng của hắn.
Thậm chí lý trí nói cho hắn biết, hiện tại nên dùng giọng điệu và biểu cảm như thế nào.
Sự tu dưỡng bản thân của một diễn viên, được hắn phát huy đến cực hạn.
Đại địa rung chuyển vì cú quay đầu của con quái vật khổng lồ, bước chân của Bạch Vụ vẫn rất ổn như trước.
Ở trước mắt hắn, như thể không còn là quái vật to lớn như núi, mà là một chú chó nhỏ quen thuộc.
Khung cảnh xung quanh lại thay đổi, mọi thứ trên đồng cỏ đều biến mất.
Bạch Vụ nhìn chung quanh, hắn đang ở trong một căn phòng tối đen và chật chội.
Mùi hôi thối ập tới, không chỉ từ phân người và chó, còn có mùi thịt thối.
Chân tướng trong căn phòng tối cuối cùng cũng được hé lộ.
Ba ngày trước.
Tiểu Kinh phát ra tiếng kêu suy yếu, nhìn về phía chủ nhân đã chết từ lâu, kêu rên.
Nó liếm lòng bàn tay của Lâu Tiểu Bình, phảng phất như đang kêu gọi y, giống như cách nó sẽ đánh thức Lâu Tiểu Bình mỗi ngày vào hai tháng trước.
Nhưng Lâu Tiểu Bình không tỉnh lại, y không bao giờ có thể tỉnh lại được nữa.
Một ngày sau, Tiểu Kinh cũng trở nên uể oải và thậm chí còn suy yếu hơn.
Hai ngày sau, tiếng sủa của nó trở nên vô cùng thê lương.
Ba ngày sau, trong phòng truyền đến mùi thịt thối, Tiểu Kinh sắp chết đi, vì sống sót...bắt đầu cắn nuốt thi thể của Lâu Tiểu Bình.
Tất cả những điều này đều giống như Bạch Vụ đã đoán.
Lâu Tiểu Bình chết vì tự sát, nhưng thi thể của Lâu Tiểu Bình, là bị Tiểu Kinh ăn thịt.
Trước kia Bạch Vụ đã đọc một nghiên cứu.
Sau khi chủ nhân chết, nếu nhốt chung với vật nuôi thì vật nuôi có ăn thịt chủ không?
Vấn đề này, kỳ thật không ở chỗ có ăn hay không ăn, mà là sẽ ăn trong bao lâu.
Bởi vì tiền đề của vấn đề này là vật nuôi không có nguồn thức ăn khác, người chủ chết trước, và nó bị đói.
Nhiều vật nuôi sẽ không do dự quá lâu, nhưng chó sẽ chần chờ một hồi. Nhưng trễ nhất cũng chỉ được hai ngày.
Tiểu Kinh đã đói bụng thật lâu, trong hai tháng qua, tất cả thức ăn mà nó ăn đều đến từ Lâu Tiểu Bình.
Sau khi Lâu Tiểu Bình chết ba ngày, cũng không có ai còn quan tâm đến chú chó nữa.
Nó đã sắp chết đói, mà bày ở trước mắt, là thi thể của chủ nhân.
Cuối cùng, Tiểu Kinh ăn hết Lâu Tiểu Bình.
Bạch Vụ đã biết chân tướng, hắn cũng không ngạc nhiên.
Cũng không phải con chó này không thương chủ nhân của nó, nếu có nguy hiểm, Bạch Vụ không hoài nghi chút nào, Tiểu Kinh sẽ liều lĩnh lao đến trước người Lâu Tiểu Bình.
Nhưng tận thế tiến đến...nhân tính tham lam, bạn gái và đồng sự của Lâu Tiểu Bình, đã vừa vặn tạo ra một hoàn cảnh tuyệt vọng nhất.
"Thực ra lúc đó, Tiểu Kinh ngươi đã chết rồi đúng không? Vào thời điểm bị Flame còn có Elsa cắn xé, ngươi đã chết...chỉ là oán hận cùng với áy náy, khiến cho ngươi biến thành một loại hình thái khác."
"Ngươi ăn hết bằng hữu duy nhất của chính mình, ngươi hi vọng chính mình chưa bao giờ làm chuyện này, hi vọng ta sẽ nằm ở bên cạnh ngươi, giống như ngươi là bị đám người kia, những động vật đó hại chết."
"Những năm nay ngươi nhất định đã rất áy náy, ăn hết chủ nhân của mình, trong đầu không ngừng suy nghĩ, nếu như chủ nhân không phải là bị chính mình ăn thì tốt rồi...nghĩ rằng ta và ngươi, đều chết bởi những con sư tử đó."
Trong phòng tối, vai trò của Bạch Vụ chính là cỗ thi thể kia.
Bảy trăm năm, ý thức của Tiểu Kinh một mực bị nhốt ở trong căn phòng tối này, mong mỏi người kia thức dậy.
Chỉ là trong năm tháng dài dằng dặc, đáp lại chỉ có sự áy náy và cô độc khi nó cắn nuốt chủ nhân.
Nhưng lần này, Bạch Vụ thay thế Lâu Tiểu Bình tỉnh lại.
Hai cỗ oán khí hoàn toàn bất đồng, khiến cho cảnh tượng năm đó tái hiện.
Mà trong đồng cỏ, tất cả sinh vật máy móc cũng phảng phất như cảm nhận được loại khí tức nào đó tiêu tán...lần lượt bước ra khỏi nơi ẩn nấp của chúng.
Con quái vật to lớn kia...lại nhỏ lại từng chút từng chút.
Sư tử cơ giáp không biết Bạch Vụ làm cái gì, nhân loại và con quái vật kia trong mắt nó như đông cứng lại.
"Ta tha thứ cho ngươi, Tiểu Kinh, ta chưa bao giờ trách ngươi, cậu bé ngoan, nếu như không để ngươi liên lụy vào, ngươi cũng sẽ không làm chuyện như vậy...ngươi không có lỗi."
Con chó hấp hối, vươn đầu lưỡi, liếm láp Bạch Vụ một lần nữa.
Bạch Vụ ôn nhu nhìn nó, như thể mọi thứ đã trở lại một buổi chiều êm đềm bảy trăm năm trước.
Lúc đó tận thế chưa hàng lâm, y vẫn nở một nụ cười rạng rỡ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất