Chương 115: Diện mạo tầng 3
"Những người này tùy tiện xách ra một người, đều là quái vật. Hơn nữa đáng sợ nhất là, chúng ta gần như không hề có hiểu rõ đối với bọn họ."
"Hàng năm hai quân diễn võ, bọn họ cũng đều sẽ có không ít khuôn mặt mới, những khuôn mặt mới này...đồng dạng đều là biến thái. Những người mới tài năng của bọn họ, còn muốn khoa trương hơn so với quân đoàn điều tra chúng ta."
"Vào trước khi đội trưởng kế nhiệm, quân đoàn điều tra chúng ta, không có ai có thể đạt được hạng nhất diễn võ. Chẳng qua diễn võ hai năm qua, đều là đội trưởng cầm được hạng nhất."
Lâm Vô Nhu rất đắc ý, đội trưởng của mình, cường đại đến mức cao tầng quân đoàn bảo vệ cũng không có ai có thể đối phó.
Chẳng qua Bạch Vụ vẫn có thể cảm giác được mấy điểm đáng ngờ trong tin tức của Lâm Vô Nhu.
Quân đoàn bảo vệ Tòa Tháp có được không ít cao thủ đỉnh cấp.
Những cao thủ này, dựa theo thuyết pháp của Lâm Vô Nhu, chuỗi sức mạnh là cất bước từ cấp năm. Thậm chí còn có cấp sáu, nếu như chỉ là như vậy, quân đoàn điều tra cũng không kém.
Nhưng mấu chốt nhất chính là, trình tự thiên phú của bọn họ vượt qua quân đoàn điều tra không ít.
Cái trước là năng lực tác chiến cơ sở, cái sau là kỹ năng chiến đấu. Nếu như chênh lệch quá lớn, thắng bại cũng đã rất rõ ràng.
Cũng chỉ có loại quái vật cấp tám bốn đoạn như Ngũ Cửu, mới giúp cho quân đoàn điều tra trong hai năm qua, tìm về được một chút mặt mũi.
Nhưng chân chính đáng suy nghĩ chính là, quân đoàn bảo vệ Tòa Tháp —— tại sao lại có nhiều cao thủ trình tự thiên phú hiếm như vậy?
Xem ra tầng 5...thậm chí tầng 6, có một loại đồ vật mang tính đột phá nào đó?
Ngay vào thời điểm Bạch Vụ tự hỏi những vấn đề này, đã đến tầng 3.
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, đoàn người rốt cục cũng đi tới tầng 3.
Chỉ là nhìn thoáng qua, liền khiến cho Bạch Vụ cảm nhận được khoảng cách cực lớn giữa khu quý tộc và hai tầng phía dưới.
Theo Bạch Vụ, khoa học kỹ thuật tại tầng dưới chót, rớt ở phía sau thời đại ban đầu một trăm năm, không khoa trương.
Nếu không phải có người ở tầng 3 thỉnh thoảng mang xuống một số thứ, tầng dưới chót hiện tại chính là cảnh tượng của thời đại thời kì cuối phong kiến.
Nhưng tầng 3 hoàn toàn bất đồng, vừa tiến vào tầng 3, liền thấy được cao ốc cao 200m mọc lên san sát như rừng.
Trên màn hình quảng cáo to lớn, nhiều người mẫu khác nhau đang mặc những bộ quần áo mới nhất.
Trên đường phố, Bạch Vụ cư nhiên thấy được không ít mẫu xe ý tưởng trong kiếp trước.
Lúc này chính là sáng sớm, hai bên con đường, cũng không có thiếu người đang hối hả đi làm. Mọi thứ đều rất tiếp cận với các thành phố bậc nhất ở kiếp trước.
Bọn họ là người tầng trên trong mắt tầng dưới chót, được gọi là quý tộc, nhưng chỉ là một đám người làm công cho tầng 4 người quản lý.
Chẳng qua nơi này đang ở rìa tầng 3, vẫn có rất nhiều người tầng dưới chót ăn mặc quần áo rách nát, bị hạn chế tuyến đường đi.
Bởi vì chỉ đang ở rìa tầng 3, cho nên nơi này có tương đối ít cửa hàng và cao ốc văn phòng, tiếp tục đi về hướng trung tâm, mới có thể nhìn thấy bộ dáng phồn hoa nhất của tầng 3.
Ở một góc rìa khác, chính là khu công nghiệp, nơi tập trung rất đông dân cư từ tầng dưới đi lên.
Bọn họ phụ trách làm công việc nặng nhọc nhất, không ngừng chế tạo ra các vật phẩm khác nhau trên dây chuyền sản xuất.
Nếu so sánh, thu nhập của họ tương đương với những thợ đào mỏ, nhưng họ sẽ không chịu một số rủi ro khi ra khỏi tháp.
Ít nhất những người tầng 3 tin rằng giao một công việc tử tế như vậy cho người tầng dưới chót là một điều may mắn cho người tầng dưới chót. Họ nên làm việc ngoài giờ miễn phí và biết ơn.
Trên con đường tiến vào trung tâm, Bạch Vụ thậm chí có thể nhìn thấy những tấm biển quảng cáo xa xỉ, phía trên in một loại xe sang nào đó mà người tầng dưới chót cả đời cũng không mua được, trên biển quảng cáo viết:
Ta đã đổ đầy xăng, còn ngươi thì sao, người làm công?
Trên đường đi, đủ kiểu khoe giàu, chế giễu người nghèo, đủ loại khẩu hiệu kích cầu tiêu dùng được bố trí vô cùng dày đặc.
Bạch Vụ đối với diện mạo của tầng 3, cũng có lý giải đại khái. Hắn buộc mình phải ngừng suy nghĩ về những điều này.
Những người còn lại thì đã sớm nhìn quen, Ngũ Cửu làm việc rất có hiệu suất, kêu một chiếc tắc xi, chuẩn bị trực tiếp đi đến bệnh viện tâm thần tầng 3.
Tài xế tầng 3 hầu hết đều hay nói, nhưng thấy ở trên thẻ thân phận có hai chữ “tạm thời”, lại nhìn quần áo của đám người kia, quân đoàn điều tra, y nhất thời không có dục vọng nói chuyện phiếm.
...
...
Bệnh viện tâm thần chỉ là một cách gọi tương đối thông tục, nơi này trên thực tế được gọi là Trung Tâm Phục Hồi Tâm Thần.
Quy cách kỹ thuật của tòa nhà này vượt xa các tòa nhà thông thường, bởi vì nơi dành cho "người không bình thường" ở trong Toà Tháp, chỉ có chỗ này.
Bệnh viện tâm thần có chút quạnh quẽ an tĩnh, thế cho nên Bạch Vụ ngẫu nhiên có thể nghe được bên trong truyền đến một ít thanh âm kỳ quái.
La hét, cười, khóc.
Bài học lớn nhất mà nhân loại học được từ lịch sử là nhân loại không bao giờ học được một bài học nào.
[ Một bệnh viện đặt ở ngoài tháp sẽ có thể lập tức biến dạng, nơi này không chỉ có người bệnh không bình thường.]
Bạch Vụ suy đoán, có lẽ năm đó, bệnh viện tâm thần số 9 được xây dựng ở ngoài tháp kia, cũng không sai biệt lắm so với nơi này.
Chỉ là người bệnh ở nơi này, sẽ không trở thành Ác Đọa mà thôi.
Mà ở cửa vào, hai người quân đoàn bảo vệ phụ trách phá án, đã sớm chờ đợi nhóm người Ngũ Cửu.
Vụ án bắt đầu được điều tra, chẳng qua trước lúc này, lại phát sinh một chút nhạc đệm.
...