Tận Thế Trò Chơi Ghép Hình

Chương 118: Người xuyên việt

Chương 118: Người xuyên việt

Lâm Muội Muội là tương đối đơn thuần, Bạch Vụ không để ý, loại xem thường này có thể tăng thêm vài phần xác thực. Mà Ngũ Cửu cùng với Tiểu Diệp Tử, hẳn là đã đoán được dụng ý của hắn.
Bạch Vụ bắt đầu quan sát kết cấu của tầng 6, tầng 6 có tổng cộng 22 căn phòng.
Mỗi phòng cách nhau bốn mét, hắn và Diệp Vị Minh tiến hành thử nghiệm, hai người tiến vào hai căn phòng liền kề, phát hiện ra hiệu quả cách âm rất tốt, căn bản không thể nghe được người đối diện đang nói gì.
Toàn bộ tầng 6 trống trơn, trong số 22 phòng chỉ có 3 phòng có người bệnh ở.
Mục tiêu bị bắt cóc, tên là Yến Cửu.
Đáng nhắc tới chính là, căn phòng của Yến Cửu ở vào giữa phòng 17 và 19, mà hai căn phòng này, đều có người ở.
Nói một cách khác, ban đầu có bốn người ở tầng này, người cuối cùng thì ở phòng 4, cách xa ba người này.
"Mục tiêu có hàng xóm, đây là chuyện tốt, mặc dù không có video giám sát, nhưng chúng ta có thể hỏi thông tin từ những người hàng xóm." Lâm Vô Nhu thử cho ra đề nghị.
Diệp Vị Minh gật gật đầu, nói: "Cô y tá vừa rồi chắc cũng biết một ít sự tình. Chỉ cần hỏi người bệnh và nhân viên công tác của bệnh viện tâm thần, sẽ luôn có thể tìm được một chút dấu vết để lại đúng không?"
Ngũ Cửu thì nhìn về phía Bạch Vụ.
Bạch Vụ vẫn giữ thần thái lưu manh kia, lắc đầu cười nói: "Ta nói một sự kiện, các ngươi đại khái liền có thể hiểu được, vì sao quân đoàn bảo vệ sẽ tùy ý để cho chúng ta điều tra bệnh viện tâm thần này."
"Sự tình gì?" Ngũ Cửu hỏi.
"Vị bác sĩ giả mạo Trịnh Đa Hỉ chúng ta vừa nhìn thấy ở tầng trệt kia, là bác sĩ thật. Mà cô y tá tiếp đãi chúng ta vừa rồi, mới là người bệnh giả mạo."
Vào thời điểm Bạch Vụ ở tầng trệt, lúc nhìn về phía tòa nhà này cùng với Trịnh Đa Hỉ, trong chú thích bắn ra một câu nói như thế này:
[Trong tòa nhà này không có người bình thường, đã từng có một người, về sau cũng điên rồi, người kia đang ở ngay trước mặt ngươi, đang bị một người cosplay y tá lâu năm kéo đi.]
Ba người Ngũ Cửu đều cả kinh.
"Làm sao ngươi biết...ngươi chắc chắn chứ?" Lâm Vô Nhu hỏi.
Cũng không tồi lắm, Lâm muội muội đã sắp hình thành thói quen bỏ qua quá trình và trực tiếp hỏi đáp án.
Bạch Vụ gật gật đầu, nói: "Tường cao và dày như vậy, mục đích là để phòng ngừa người ở bên trong ra ngoài, nơi làm việc của bác sĩ đều ở ngoài bức tường, bọn họ có lẽ có thể thông qua camera giám sát thấy được cảnh tượng trong bức tường, nhưng nếu xảy ra tình huống gì, căn bản không trở tay kịp."
"Nếu thật sự có bác sĩ chăm sóc, nơi này trái lại là không thích hợp giam giữ những người đã từng là đại nhân vật, trái lại, một nơi có thể biến người giả điên thành ngươi điên thật, nhất định là một nhà tù hoàn mỹ."
"Về phần cô y tá kia, ta quấy rối nàng như vậy, nếu như không phải diễn quá sâu, nàng không đến nỗi ngay cả mày cũng không nhíu một chút."
Lâm Vô Nhu hừ lạnh nói: "Cho nên vừa rồi ngươi mới cố ý giả bộ là lưu manh thăm dò nàng?"
"Không, đó là bản sắc chân thật của ta, ta yêu chân dài, ta yêu ngực lớn."
Vào thời điểm Lâm muội muội mắng chửi người mạch suy nghĩ coi như linh mẫn, nhưng những thời điểm còn lại, đầu óc liền không được tốt lắm.
Sắm vai kẻ háo sắc, đương nhiên là vì để câu cá lớn.
Bạch Vụ đi tới cửa phòng số 6, hắn gõ cửa, mặc dù không cho rằng có thể hỏi ra tin tức gì, nhưng ít nhiều là vẫn có thử một chút.
"Xin chào, có thể mở cửa không?"
Không thể không nói chính là, những căn phòng trong bệnh viện tâm thần này, mặc dù là chỗ ở của người điên, nhưng phong cách trang trí rất đẹp mắt, Bạch Vụ nhìn những căn phòng bệnh này, gần như không thua phòng khách sạn kiếp trước.
[Trong căn phòng này, có một người mà ngươi cho rằng là đồng hương, nhưng trên thực tế chỉ là ảo tưởng mà thôi. Câu đầu tiên của y sẽ khiến cho da đầu ngươi run lên, cho dù tâm tình của ngươi ổn định ~]
Hả?
Chú thích thật kỳ quái, lần này ngay cả Bạch Vụ cũng xem không hiểu.
Nhưng theo việc cánh cửa mở ra, Bạch Vụ liền nhìn thấy một người tóc như ổ gà, đeo mắt kính, gầy như người nghiện nhìn mình chằm chằm: "Ngươi cũng tới từ bảy trăm năm trước? Ngươi cũng là người xuyên việt, đúng không?"
Những lời này thật sự khiến cho toàn thân Bạch Vụ trì trệ, hắn ngây người nhìn đối phương.
Người này vẫn tiếp tục lải nhải:
"Ta vừa mới tới chỗ này, liền xuyên vào trên người kẻ điên này, hiện tại tất cả mọi người đã cho ta là kẻ điên, nhưng ngươi cũng biết, ta không phải là kẻ điên! Hãy đưa ta rời khỏi nơi này, ta biết làm như thế nào để trở về!"
Vẻ mặt của Bạch Vụ vẫn luôn bình tĩnh, cho dù vừa rồi trong nội tâm có chút gợn sóng, nhưng từ tin tức bên trong chú thích, hắn đã biết được đại khái.
Nhất là khi hắn nhìn thấy một đống sách chất trong phòng, từ trên bìa sách liền có thể thấy được hai chữ xuyên việt, hắn chắc chắn người này không phải là người xuyên việt.
Chỉ là một kẻ điên nghĩ rằng mình là người xuyên việt.
Lần này, ngược lại là Lâm Vô Nhu Ngũ Cửu Diệp Vị Minh, càng ý thức được người này là kẻ điên nhanh hơn so với Bạch Vụ.
Bọn họ không trông cậy vào người này, nhưng Bạch Vụ không có rời đi.
"Được rồi, ta sẽ dẫn ngươi ra ngoài, nhưng ngươi đã tìm ra manh mối cánh cửa thời không chưa?"
"Cái quái gì vậy?" Lâm Vô Nhu không nhịn được.
Ngũ Cửu khẽ lắc đầu đối với Lâm Vô Nhu.
"Ngươi tin tưởng ta là người xuyên việt?" Nam tử đeo kính vui mừng.
"Xuỵt! Nói nhỏ một chút, thật may là nơi này đều là người một nhà, nếu như bị người khác nghe được, bọn họ nhất định sẽ nghĩ rằng ngươi đang nổi điên." Bạch Vụ lộ vẻ mặt cảnh giác nhìn xung quanh một chút.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất