Tận Thế Trò Chơi Ghép Hình

Chương 133: Thiên tài

Chương 133: Thiên tài

...
Ngày thứ hai.
Hết thảy đều giống như Bạch Vụ tính kế, cục diện đi về hướng có lợi.
Sau khi Minh Triệt biết Bạch Vụ bị tập kích, trước tiên liền đoán được, người tập kích Bạch Vụ là cùng một phe với người tập kích Ngũ Cửu.
Bọn họ đến từ một cái tổ chức làm cho người ta đau đầu, Tháp Thần Hội.
Vì giải thích rõ ràng hiểu lầm, thái độ của Minh Triệt đối với Bạch Vụ trở nên thân thiết hơn một chút, cũng an bài một ít cao thủ quân đoàn bảo vệ bảo hộ Bạch Vụ.
Chẳng qua quân đoàn bảo vệ từ trên xuống dưới, chỉ có nhân vật đẳng cấp đội trưởng có thực lực cường hãn.
Lực lượng trung kiên, còn kém hơn một bậc so với quân đoàn điều tra.
Cái gọi là cao thủ, cũng đều là cấp hai năm đoạn, thực lực thậm chí còn kém hơn Bạch Vụ.
Thời gian điều động tư liệu ở tầng 4 đến tầng 3 cũng không có mất quá lâu, Bạch Vụ đi tới một quán rượu tư nhân của Minh Triệt.
Tên của quán rượu là Minh Ngọc trang.
Bên trong sẽ thường xuyên có một ít người hiển quý đến từ tầng 4 uống rượu, cũng là một trong những thủ đoạn của Minh Triệt để thông đồng với vợ người khác.
Chẳng qua hôm nay không có sôi nổi như mọi ngày. Bạch Vụ trực tiếp được quản gia mời đến thư phòng của Minh Triệt.
Trong căn phòng này chứa toàn bộ tư liệu về Yến Cửu.
Bạch Vụ thấy đầu tiên, chính là một bức tranh.
"Đây là tác phẩm của Yến Cửu?" Hắn dùng tác phẩm hai chữ, bởi vì tính nghệ thuật thể hiện trong bức tranh này đã vượt quá sức tưởng tượng của hắn.
[ Có rất ít người có thể trình bày hoàn hảo những gì họ đã tưởng tượng, bức tranh này rất đáng tiền, nếu họa sĩ nhỏ chết rồi, nó sẽ càng có giá trị hơn, nếu có một ngày các ngươi đi đến khu vực màu đen, tìm được cảnh tượng bên trong bức tranh, giá trị của nó sẽ lại được đề cao một ít.]
"Có kính lúp không?" Bạch Vụ nhìn chằm chằm bức tranh, đưa lưng về phía Minh Triệt.
"Có." Minh Triệt rất nhanh liền lấy kính lúp ra.
Bạch Vụ cầm kính lúp ngắm bức tranh, càng thêm tán thưởng:
"Ta thật tò mò, con cái của quý tộc sẽ được giáo dục ra sao?"
Người tầng dưới chót, sẽ nhận được sự giáo dục đơn giản nhất, đó là số học và chữ viết.
"Đương nhiên, bắt đầu từ tầng ba, chỉ cần có đủ tài chính, ngươi có thể cam đoan con cái học được một ít chương trình học thời kỳ trước kỷ nguyên Tòa Tháp." Minh Triệt rất hài lòng với thái độ của Bạch Vụ.
Đây là chênh lệch giữa quý tộc và những người thô tục ở tầng dưới. Y rất hi vọng Bạch Vụ có thể cảm nhận được ý nghĩa của việc bỏ hai chữ "tạm thời" này.
Bức tranh này vẽ một tòa tháp, đứng ở một nơi ảm đạm nào đó.
Ngoài tháp là điểm đen mênh mông, hầu hết điểm đen đều rất nhỏ, nhìn thoáng qua thì không thấy rõ chi tiết, nhưng thỉnh thoảng có thể thấy một vài điểm đen tương đối lớn.
Nếu như dùng kính lúp quan sát, liền có thể phát hiện ra những điểm đen này, là tất cả các loại sinh vật kỳ lạ được Yến Cửu vẽ ra dựa trên nội dung trong sách —— cũng chính là bộ dáng của những Ác Đọa đó.
Với tông màu xám và đen, có một tòa tháp rất lớn và thẳng tắp, mà ngoài tháp đều là quái vật dày đặt.
Rất có một loại cảm giác zombie bao vây thành phố.
Nhân loại đã cố gắng tìm ra vị trí thực sự của tòa tháp, ở trong bảy trăm năm, không biết bọn họ đã tìm kiếm bao nhiêu lần?
Chỉ là mỗi lần nhân loại truyền tống đến khu vực này, đều bị bọn quái vật thôn phệ rồi sao?
Nhưng nghĩ kỹ lại, ở rìa khu vực màu đen, chỉ sợ cũng là khu vực cấp bậc màu đỏ.
Hình tượng này, nói cho cùng chỉ là phỏng đoán của Yến Cửu đối với ngoài tháp, thậm chí là huyễn tưởng.
Bức tranh này không lớn, cũng bởi vậy, độ khó vẽ bức tranh này cực cao, Bạch Vụ thậm chí còn phát hiện ra, từng con Ác Đọa đều có đặc điểm riêng.
Có một số Ác Đọa đang tự giết lẫn nhau, có một số Ác Đọa thì đang chỉ huy các Ác Đọa khác.
Còn có một ít Ác Đọa ăn mặc quần áo nhân loại, lộ ra vẻ vô cùng thần bí.
Sức tưởng tượng của Yến Cửu, khiến cho Bạch Vụ cảm thấy bội phục.
"Đây cũng không phải là điều mà trường học có thể dạy, đây mới thực sự là thiên tài. Minh đội, thiên tài như vậy, bị giam vĩnh viễn trong bệnh viện tâm thần không cho ra, rốt cuộc là vì cái gì?"
Minh Triệt lắc đầu, nói: "Có một số việc không nên hỏi, hơn nữa...ta xác thực chuyện này không biết."
"Được rồi." Bạch Vụ cũng không nhiều lời nữa.
Hắn tiếp tục quan sát bức tranh này này, những điểm đen này rậm rạp chằng chịt, người quân đoàn bảo vệ cũng đều đã từng quan sát, nhưng cũng không quan sát cẩn thận như Bạch Vụ.
"Tòa Tháp thẳng tắp như thế, trông giống như một kiểu tham khảo nào đó. Manh mối duy nhất còn lại trong căn phòng đó là đường cong mà nàng vẽ trên gương. Nhưng đánh giá từ kỹ năng vẽ tranh của nàng, đường cong cũng không đến mức như vậy...."
Bàn tay của một họa sĩ đương nhiên rất ổn định, bằng không đường cong vẽ ra, sẽ thiếu cảm giác mạnh mẽ.
Suy nghĩ theo góc độ này, Bạch Vụ nhớ lại quỹ tích của đường cong trong gương, lấy tòa tháp làm tham chiếu, nhìn xuống, rất nhanh liền phát hiện ra địa phương không đúng.
Án theo quỹ tích đường cong, hắn tìm được mấy con Ác Đọa hoàn toàn bất đồng, trong tay những con Ác Đọa này, đều đeo nhẫn.
Nhưng nhẫn lại được đeo trên các ngón tay khác nhau.
Bạch Vụ lờ mờ hiểu ra, lại hỏi:
"Yến Cửu tiểu thư còn để lại tư liệu gì không?"
"Tất cả đều ở đây." Minh Triệt chỉ tay về phía bên kia của bàn làm việc.
Còn có một số bức tranh rải rác, nhưng trực giác mách bảo Bạch Vụ trong những bức tranh này cũng không có manh mối.
Phần còn lại là nhật ký.
Một số sự tình về tầng 4 trong nhật ký đã bị xóa một cách có chọn lọc, còn lại, gần như đều là kinh lịch của Yến Cửu tại bệnh viện tâm thần.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất