Chương 147: Chấp niệm
"Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, đứa con ở trong bụng nữ Ác Đọa kia, cũng là con của giáo sư họ Yến. Nhất mạch này, rất có thể đã đâm chồi nảy lộc trong Tòa Tháp, hơn nữa còn ở tầng 5 tôn quý nhất."
"Hầu hết Ác Đọa đều tràn đầy oán niệm và thống khổ, nhận thức đối với thế giới là vặn vẹo. Giống như là Hồng Ân rất thiện lương, nhưng loại tuyệt đối thiện lương này, bản thân chính là một loại vặn vẹo. Thậm chí tâm tình của rất nhiều Ác Đọa là không trọn vẹn."
"Mà Yến Cửu thuộc nhất mạch này, với tư cách là dòng dõi của Ác Đọa, cho nên tâm tình mới không trọn vẹn, không thể cảm nhận niềm vui?"
"Nếu nữ Ác Đọa là tổ tông của Yến Cửu, như vậy toạ độ Yến Cửu để lại, để cho người ta đi đến thăm dò, trên động cơ đã có thể nói thông, giữa bọn họ tồn tại cảm ứng! Có lẽ có quan hệ cùng với nửa trái tim kia?"
Chuỗi suy luận này của Bạch Vụ còn thiếu một mấu chốt, đó chính là Yến Cửu làm sao biết được toạ độ!
Nhìn vẻ mặt thống khổ của Bạch Vụ, nữ Ác Đọa ngược lại là không kỳ quái khi tâm tình của hắn chuyển biến.
Dù sao thì càng ở lâu tại loại địa phương này, càng tới gần nàng, liền sẽ cảm giác được tuyệt vọng bất lực, nàng giễu cợt nói: "Ta không nhận ra Yến Cửu như lời ngươi nói, ừm, tất cả những gì ngươi làm cho nàng, thật sự đáng giá sao? Ngươi đã không thể quay về Tòa Tháp."
"Chỉ cần có thể cứu nàng...thì đều đáng." Bạch Vụ lộ ra vẻ mặt kiên quyết, lại hiển lộ tràn đầy thâm tình.
Nữ Ác Đọa nhìn Bạch Vụ, không còn thần sắc dữ tợn, chỉ dùng đôi mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm vào hắn.
Theo trị số đồng hồ cuồng bạo, khiến cho Ác Đọa hóa trên người Bạch Vụ càng ngày càng nghiêm trọng.
Lúc này, Bạch Vụ mơ hồ cảm giác được có một cỗ lực lượng cực kỳ thần bí, như thể muốn lưu lại lạc ấn ở trên người mình!
Hắn nhìn về hướng cánh tay của mình, trên cánh tay đã mọc ra không ít con mắt.
[Một, hai, ba...chậc, ta biết ngươi không có hứng thú đối với con mắt, như vậy ta cho ngươi biết một tin xấu mà ngươi cảm thấy hứng thú, Vào thời điểm trong não ngươi vô thức hiện ra một chuỗi số nào đó, liền đại biểu ngươi đã triệt để khóa lại cùng với khu vực này, không thể rời đi khu vực này. Biện pháp rời đi cũng không phải là không có, hoặc là mảnh vỡ tận thế, hoặc là giải trừ hình thái Ác Đọa.]
Quả nhiên...
Ác Đọa chính là sản phẩm của khu vực, mỗi một con Ác Đọa đều có thể cảm giác được toạ độ khu vực!
Chuyện này có thể nói thông.
Điều này có thể giải thích tại sao Yến Cửu biết toạ độ khu vực, bởi vì nữ Ác Đọa biết, là nữ Ác Đọa nói cho nàng biết!
Hắn không có lộ ra thần sắc hưng phấn. Trị số đồng hồ của Ngũ Cửu quá cao, thu hút tất cả Ác Đọa cường đại trong khoang phổ thông và khoang hạng nhất, cho đến bây giờ cũng đều không có chạy đến.
Bạch Vụ có chút lo lắng cho Ngũ Cửu, đồng thời cũng lộ ra biểu tình thống khổ tan vỡ: "Ta sẽ tìm được nàng! Ta nhất định sẽ tìm được nàng!"
Giống như là một người không cam lòng, đang lừa mình dối người.
Ở dưới diễn xuất xuất sắc của Bạch Vụ, nữ Ác Đọa cũng không còn biểu hiện lạnh lùng như trước, nàng rốt cục cũng cho ra một chút manh mối: "Nàng xác thực không có ở trên máy bay này, nàng vẫn ở trong Tòa Tháp, ta biết nàng ở nơi nào, nhưng ngươi đã không trở về được, quên nàng đi, chờ đợi ngươi, chỉ có lần lượt tử vong và luân hồi."
Hắc, có hi vọng!
Bạch Vụ giống như người chết đuối bỗng nhiên bắt được ván gỗ:
"Nàng...có an toàn không? Nàng có bị thương hay không? Làm sao ngươi biết được? Hãy nói cho ta biết!"
Nữ Ác Đọa như thể không nghĩ tới, người trẻ tuổi đã biến thành đồng loại của chính mình này, vào lúc này vẫn rất quan tâm đến nữ nhân kia.
Nếu như không có đồng hồ Ký Linh, Bạch Vụ không dám diễn như vậy, dù sao thì tâm tình tiêu cực của nhân loại, sẽ tản mát ra mùi rất nặng mà chỉ có Ác Đọa mới có thể cảm giác.
Nhưng hắn hiện tại...xem như một con Ác Đọa, tuy còn chưa có hoàn toàn trở thành Ác Đọa.
Cho dù tâm tình tiêu cực của Ác Đọa có nặng nề đến đâu, cũng sẽ không khiến cho các Ác Đọa khác cảm giác được.
Nữ Ác Đọa nhìn Bạch Vụ, lắc đầu nói: "Không có bị thương, nhưng cũng không an toàn, bây giờ nàng đang ở trong tay một kẻ rất nguy hiểm. Chẳng qua chuyện đó không có liên quan gì đến ngươi."
Thời gian không còn nhiều lắm.
Còn ba phút nữa là đến vụ nổ tiếp theo.
Trong buồng phi cơ lại vang lên đoạn thanh âm nhắc nhở máy bay gặp phải khí lưu kia.
Lần này Bạch Vụ thậm chí còn không nhìn thấy bóng dáng của đội trưởng.
"Ta muốn cứu nàng! Ta muốn trở về, hãy nói cho ta biết phải làm gì!"
Nữ Ác Đọa lộ ra nụ cười quỷ dị một lần nữa: "Ta có thể nói cho ngươi phương pháp trở về, nhưng cho dù biết phương pháp, ngươi cũng không làm được."
"Vậy cũng hãy nói cho ta biết...bằng không ta sẽ chết không nhắm mắt!"
"Chết? Ngươi nghĩ thật đẹp, ở cái địa phương này, tử vong thế nhưng là cứu rỗi lớn nhất." Nữ Ác Đọa dừng lại một chút, nói: "Ta đã bị mắc kẹt ở đây bảy trăm năm, ngươi và người lùn kia, là hai người duy nhất đến đây trong bảy trăm năm này, hơn nữa lý do ngươi đến đây thật sự là ấu trĩ buồn cười, kế tiếp còn có vô tận năm tháng chờ ngươi, ta sẽ thấy được ngươi dần dần từ thích, biến thành không cam lòng, cuối cùng biến thành ghê tởm."
Bị một nam nhân cặn bã làm ra sự tình không có nhân tính, nữ Ác Đọa tự nhiên không tin tưởng tình yêu.
Nhưng cái gọi là không tin, cũng là một loại chấp niệm.
Khi thấy một người vì tình yêu mà mạo hiểm đến nơi này, nàng dù sao cũng có chút động dung. Muốn chứng mình tình yêu của người này là rất nông cạn.