Chương 160: Lợi và hại
Doãn Sương lạnh lùng nói: "Đinh Thái Thanh, vì không chậm trễ thương thế, ta sẽ giao Bạch Vụ cho ngươi, nhưng ngươi nhớ kỹ, có nhiều người nhìn như vậy, nếu như Bạch Vụ xảy ra rủi ro, làm trễ nãi tình tiết vụ án, bên trên trách tội, lão bà của ngươi cũng không giữ được ngươi."
Đinh Thái Thanh biến sắc, cả giận nói: "Họ Doãn ngươi có ý tứ gì, lão tử trở thành đội trưởng của quân đoàn bảo vệ, là dựa vào thực lực của mình."
Lâm Vô Nhu cũng không có chửi rủa nữa, nghe Đinh Thái Thanh lời này, nét mặt của y tươi cười như hoa: "Bây giờ ta mới biết, hóa ra lão bà ngươi yêu sự hài hước của ngươi."
Đinh Thái Thanh tự biết không tranh cãi lại Lâm Vô Nhu, gã cắn răng nói: "Dẫn hắn đi!"
Quân đoàn bảo vệ còn có nhân viên công tác bệnh viện rất nhanh đón Bạch Vụ đi, dưới ý tứ của Doãn Sương, quân đoàn điều tra ngược lại cũng không có ngăn trở.
Không lâu sau, tình trạng hỗn loạn bên ngoài bệnh viện lắng xuống, đám người Lâm Vô Nhu chuẩn bị quay trở lại phân bộ quân đoàn điều tra trên tầng hai.
Trên đường đi, Thương Tiểu Ất rụt rè hỏi: "Sương tỷ, vì sao phải giao người ra...có cảm giác như chúng ta rất sợ hãi. Hơn nữa đối phương nói rõ là muốn từ trong miệng Bạch Vụ lấy được manh mối vụ án?"
Doãn Sương không thích nói chuyện, trực tiếp không để ý Thương Tiểu Ất.
Ngược lại là Lâm Vô Nhu luôn độc mồm độc miệng từ trước đến nay, hiếm khi nói ra lời hữu ích: "Tổ thấm vấn cũng không thể cạy được miệng của tên tiểu tư kia, ngươi cho rằng gã đầu trọc ngu xuẩn Đinh Thái Thanh có thể làm được? Lại nói, tên tiểu tử kia bị thương nặng như vậy, lại báo cáo nhiệm vụ cho đội trưởng trước, chắc hẳn đã giao tin tức mấu chốt cho đội trưởng. Mà quân đoàn bảo vệ muốn đào ra tin tức, nhất định sẽ nghĩ biện pháp nhanh nhất chữa khỏi cho hắn."
Lâm Vô Nhu kỳ thật rất nhanh liền nghĩ ra lợi và hại trong đó, giao Bạch Vụ cho quân đoàn bảo vệ, trăm lợi không có một hại, đây cũng là nguyên nhân vì sao miệng súng mày của y bỗng nhiên bị Doãn Sương ngăn chặn.
Doãn Sương thoáng kinh ngạc, Lâm Vô Nhu tuy mỗi lần mở miệng đều là tên tiểu tử kia, nhưng trong ngữ khí lại có chút tán thành Bạch Vụ.
Phải biết rằng, những lính mới tiến vào tổ tiên phong kia, thế nhưng là đều bị chế giễu mấy tháng.
Bạch Vụ mới đến được bao lâu,
Vương Thế cũng gật gật đầu nói: "Bạch Vụ thật sự là hán tử, ta hiện tại thừa nhận hắn có tư cách tiến vào tổ tiên phong chúng ta, hắc, xương cũng đều vỡ, những vẫn có thể mặt không đổi sắc. Có phong phạm của ta năm đó! Ha ha, Ta thích hắn!"
"Hơn nữa năng lực quan sát của tên tiểu tử kia rất mạnh, vụ án lần này hơn phân nửa đã phá được rồi. Nếu như hắn đã nói có manh mối, vậy đó chính là thật sự có manh mối. quân đoàn bảo vệ hiện tại hẳn là đang ra tay từ hai phương diện, một phương diện sẽ phái người theo dõi đội trưởng, một phương diện khác sẽ phái người thẩm vấn Bạch Vụ." Lâm Vô Nhu đắc ý thể hiện ra suy luận của chính mình.
"Làm sao lại có cảm giác ngươi trở nên thông minh hơn, thật đúng là không quen." Doãn Sương nói.
Vào trước khi Bạch Vụ đến, luôn luôn là Doãn Sương phụ trách động não, lần này Lâm muội muội có chút kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng: "Dù sao thì ta cũng là một trong bốn người được đội trưởng chỉ định phụ trách vụ án này, không giống như đám đầu heo các ngươi."
...
...
Tòa Tháp, tầng 3, tại cửa ra thang máy.
Sau khi biết tin Ngũ Cửu trở về, Minh Triệt liền phái người canh giữ ở đây.
Thông qua báo cáo của Đinh Thái Thanh về những gì đã xảy ra trước đó, Minh Triệt đã hiểu rõ tình thế.
Bạch Vụ hẳn là thật sự ở trong khu vực màu tím, tìm được manh mối về Yến Cửu tiểu thư.
Y không dám nghĩ sâu, nhưng vụ án lại vẫn phải giải quyết.
Vào thời điểm nhìn thấy Ngũ Cửu cùng với Lưu Mộ đơn độc đi lên, trong nội tâm Minh Triệt liền hiểu rõ.
Bạch Vụ vẫn đã đưa tin tức cho Ngũ Cửu.
"Lưu Đội, Cốc đội, đã lâu không gặp."
Ở cửa ra thang máy tầng 3, Minh Triệt mang theo sáu vị tinh nhuệ chuỗi sức mạnh cấp bốn, một vị cao thủ chuỗi sức mạnh cấp năm, còn có hơn mười vị cựu binh chuỗi sức mạnh cấp ba sau lưng.
Y đã tính toán xong xuôi, trước tiên phái Đinh Thái Thanh đi bắt Bạch Vụ, xác nhận tiến độ của vụ án, đồng thời cũng chuẩn bị cho tình huống xấu nhất và canh chừng Ngũ Cửu.
Chỉ là y không ngờ Lưu Mộ cũng đi theo.
"Kiếm và khiên của quân đoàn điều tra đều ở đây, xem ra người bắt cóc Yến Cửu tiểu thư, là một siêu cấp cao thủ?" Nụ cười của Minh Triệt làm cho người ta rất thoải mái, cũng có phần rất biết nói chuyện: "Cốc đội thật đúng là kẻ tài cao gan cũng lớn, có thể trở về từ khu vực màu tím, loại chiến tích này, so với bất kỳ công huân nào đều càng làm cho người ta tin phục. Ta đoán Cốc đội đã biết tung tích của Yến Cửu tiểu thư?"
Ngũ Cửu nhìn đám người sau lưng Minh Triệt, có chút không vui.
Sinh tử nguy cơ là mình cùng với Bạch Vụ vượt qua, kết quả vào thời điểm muốn phá án, quân đoàn bảo vệ lại muốn tới ngăn cản.
Đặc biệt là trước đó, Bạch Vụ xem như đã nói phát hiện của mình cho Minh Triệt, cũng muốn mời Minh Triệt đi cùng, nhưng Minh Triệt vì sợ chết, lại cự tuyệt.
Ngũ Cửu cụp mí mắt xuống: "Ngươi không ngăn được ta."
"Xem ra Bạch huynh đệ đã thật sự phá án, ta thật sự là hâm mộ Cốc đội, thuộc hạ nhân tài đông đúc." Minh Triệt rất có phong phạm quân tử, ngoại trừ yêu thích vợ người khác, cùng với lập trường bất đồng, cũng không tìm ra bao nhiêu tật xấu của người này.
Trong tình huống này, y vẫn có ý định làm ra nỗ lực cuối cùng để ngăn cơn sóng dữ: "Ta đích xác không ngăn được Cốc đội, nhất là Lưu Đội cũng ở đây, cho dù điều tới nửa số cao thủ của quân đoàn bảo vệ, cũng không phải là đối thủ của hai người các vị."