Chương 167: Thiên phú khác
Bản thân Gia ẩn liền có một loại thủ đoạn tá lực nào đó, phần lớn công kích của Ngũ Cửu rơi vào trên người y, đều bị cắt giảm không ít lực đạo.
Đồng thời quần áo, mũ đội đầu còn có mặt nạ của y, đều là những vật phẩm Ký Linh có lực phòng ngự cường đại.
Mà những vật phẩm này cũng không chỉ có có lực phòng ngự trác tuyệt...
Trong phút chiến đấu cuối cùng, Gia ẩn nói: "Hãy thể hiện hết khả năng của mình, ngươi sẽ không phải chỉ có chút thực lực như vậy chứ, nếu chỉ có như vậy thì ngươi không thể giết chết ta!"
Thân thể của Gia ẩn trở nên to lớn hóa, to lớn theo đúng nghĩa, toàn bộ phòng thể dục nhanh chóng bị nâng lên bởi thân hình cao vút của y.
Những vật phẩm Ký Linh đó, lại cũng cùng nhau biến lớn, không có bị xé nứt.
Lưu Mộ ngạc nhiên nhìn một màn này, đây là lần đầu tiên gã nhìn thấy loại năng lực này.
"Đây là trình tự thiên phú gì, vì sao...chưa bao giờ thấy?"
Gia ẩn bây giờ, giống như một người khổng lồ đi đến đất nước tí hon. Ngũ Cửu cùng với Lưu Mộ, trong mắt của y chỉ giống như bụi bặm.
Nếu như Bạch Vụ ở chỗ này, sẽ có thể nhìn ra Gia ẩn sử dụng ít nhất ba loại năng lực.
Dị biến hiếm: quái lực, đón đỡ.
Dị biến hoàn mỹ: siêu cự đại hóa.
Đây đều là năng lực mà chỉ có Ác Đọa mới có, hơn nữa đều là năng lực của môn đồ.
Năng lực siêu cự đại hóa khiến cho Đan Đức có được lực lượng mang tính áp đảo, hiện giờ Gia ẩn tự nhiên cũng có thể có được loại lực lượng kinh khủng này.
"Tới đây, người lùn! Ách, không đúng, hiện tại ngươi trong mắt ta cũng không có chiều cao gì có thể nói, đều là kiến hôi mà thôi. Chẳng qua là một con béo một chút, một con gầy một chút!"
Trước đây Gia ẩn cùng với Ngũ Cửu quần chiến một hồi lâu, đã khiến cho Lưu Mộ chấn kinh bởi thực lực của đối phương, nhưng hiện tại, Lưu Mộ bỗng nhiên cảm giác được, có lẽ người này...còn mạnh hơn Ngũ Cửu!
Lưu Mộ thậm chí còn hoài nghi, quái vật kia nhảy lên, có thể làm cho toàn bộ tầng 3...hoặc là nói toàn bộ Tòa Tháp chấn động.
Ngũ Cửu nhíu mày, nhìn Gia ẩn vô cùng to lớn, y cũng cảm thấy chênh lệch lực lượng.
Một giây sau, y làm ra một cử động khiến cho Lưu Mộ chấn kinh.
Thân ảnh của Ngũ Cửu lóe lên, đi tới sau lưng vị cao thủ cấp năm quân đoàn bảo vệ, sau đó gọn gàng đánh choáng.
"Ngươi đang làm gì thế?" Lưu Mộ bối rối.
"Lão Lưu, ta có thể tin tưởng ngươi hay không?" Ngũ Cửu hỏi một câu kỳ quái.
"Nói nhảm, hai ta là chiến hữu sinh tử."
"Tốt, mục tiêu ở trong phòng chứa đồ, bảo vệ tốt nàng."
"Ngươi thì sao?"
"Ta muốn giết đi quái vật, dùng một thiên phú khác của ta."
Một thiên phú khác, Lưu Mộ co rụt con mắt lại.
Liên quan đến Ngũ Cửu, ở dưới con mắt của một số cao thủ hàng đầu, đều cho rằng sự bình tĩnh trong mỗi trận chiến của Ngũ Cửu, biểu thị rằng Ngũ Cửu có lưu hậu thủ.
Nhưng căn cứ vào quy định bất thành văn nào đó, cũng không có người đi điều tra, cũng không thể nào điều tra.
Dù sao thì người có thể làm cho Ngũ Cửu quyết đấu với tốc độ cao nhất cũng không có bao nhiêu, có thể khiến cho y thi triển Cực Ảnh, lại càng thêm phượng mao lân giác.
Tất cả những suy đoán về Ngũ Cửu, cho tới nay, cũng đều chỉ là suy đoán.
Mặc dù trong nội tâm có nắm chắc, nhưng vào thời điểm Ngũ Cửu thản nhiên nói mình còn có một thiên phú khác, Lưu Mộ vẫn kinh hãi đến tột đỉnh.
Nếu như không phải là thiên phú có thứ tự rất gần phía trước, Ngũ Cửu tất nhiên sẽ không một mực cất giấu, gã hỏi theo bản năng:
"Một thiên phú khác của ngươi...thiên phú gì?"
"Đi cứu mục tiêu đi!" Ngũ Cửu không trực tiếp trả lời câu hỏi của chiến hữu, nhìn chằm chằm vào Gia ẩn với đôi mắt như kiếm.
Gia ẩn nâng một chân lên, nói: "Hãy tư vấn cho ta, ở tầng 3 nhỏ và mỏng manh này, ta nên phá hủy chỗ nào trước, bệnh viện kia, hay là toà nhà văn phòng kia? A, chết tiệt, ta đã tự làm khó mình rồi, những con quái vật bên trong Ultraman kia, có phải hay không cũng xoắn xuýt như ta? Nếu ta có thể trở nên lớn hơn thì tốt rồi, ta liền có thể dùng một chân..."
Gia ẩn không thể nói hết lời, bởi vì Ngũ Cửu đã đột nhiên phát động thế công!
"Câm!"
Ngũ Cửu nhảy lên, một đạo ánh sáng dường như bóp méo không gian đột nhiên bay lên vị trí mắt cá chân của Gia ẩn, sau đó dùng tốc độ mà mắt thường không thể bắt kịp cấp tốc tiến lên dọc theo xương đùi!
"Miệng!"
Gia ẩn vẫn lộ ra thần sắc giễu cợt ban đầu, tốc độ của Ngũ Cửu xác thực nhanh đến vượt quá tưởng tượng của y, thế nhưng đao thế yếu ớt, căn bản không thể làm bị thương y, huống chi là thân thể siêu cự đại hóa.
"Cho!"
Nhưng theo cơn đau truyền tới từ lòng bàn chân, Gia ẩn đột nhiên cảm giác được không ổn, y theo bản năng muốn bắt con kiến hôi Ngũ Cửu này. Mà ý niệm này vừa sinh ra ở trong đầu của Gia ẩn, vào thời điểm tay bắt đầu động, cả người Ngũ Cửu và đao, đã sớm từ bàn chân vọt lên trên vai y.
Ngay lập tức Gia ẩn cảm thấy như thể có thứ gì đó lóe lên trước mắt mình.
"Ta!"
Một tia sáng trắng xẹt qua cổ họng Gia ẩn một góc 60 độ.
Ở độ cao hơn trăm mét, Ngũ Cửu đưa lưng về phía Gia ẩn ——
Thu đao vào vỏ.
Mà Gia ẩn phía sau Ngũ Cửu, đột nhiên quỳ trên mặt đất, giống như một ngọn núi sụp đổ, toàn bộ phòng thể dục sụp đổ ngay lập tức dưới áp lực khủng khiếp.
May mắn là vào lúc này, Lưu Mộ đã mang theo Yến Cửu lộ ra vẻ mặt vẻ tiếc hận lao ra.
Câu câm miệng cho ta này, chẳng qua chỉ mất một giây đồng hồ.
Nhưng chỉ trong một giây này, thân hình to lớn hơn trăm mét này, đã bị Ngũ Cửu cắt từ dưới lên trên.