Chương 70: Niệm lực
Hắn nhìn màn mưa, ghi chú hiện ra trong mắt một lần nữa.
[ Trong cơ thể người có rất nhiều chất lỏng, nhiễm sắc thể thủy tổ màu trắng, máu màu đỏ, mật màu trắng, tuy vật này trong suốt, nhưng ta sẽ cho ngươi một cái nhắc nhở, đây cũng không phải là nước bọt.]
Không phải là nước bọt, cũng không thể nào là đồ vật được nhắc đến trong ghi chú, có đủ tính ăn mòn mãnh liệt...
Dịch dạ dày?
"Chúng ta phải làm sao bây giờ?" Dương Chấn nói.
Dưới tán cây đại thụ cách đó không xa, cách một tầng sương nước, Bạch Vụ đã có thể thấy được hình dáng của con Ác Đọa kia.
[ Ác Đọa biến dạng cấp bốn. Biến dạng ban đầu: Niệm lực. Biến dạng hoàn mỹ: Tuyệt đối tái sinh. Bệnh tật xâm nhập: Tốc độ lực lượng giảm sút rất nhiều.
Đáng tiếc Đan Đức là một người đứng đắn, gã cũng không viết nhật ký. Bằng không thì ngươi ở trên mỗi một trang nhật ký nhàu nát, thấy được mấy chữ "Trị bệnh cứu người", khiến cho ngươi như thế nào cũng không ngủ được, đọc đến nửa đêm, mới từ trong khe chữ nhìn ra chữ, đầy sách đều viết hai chữ là ——(…) Trả lời đúng được ba điểm, trả lời sai liền chết.]
Khá lắm, câu hỏi điền từ vào chỗ trống cũng đều có.
Ở dưới ảnh hưởng của mưa axit, Bạch Vụ phát hiện ra Đan Đức cũng không có di chuyển. Nội dung bên trong ghi chú, cộng thêm lúc trước gặp phải môn đồ 12 Lợi Á, Bạch Vụ biết rằng tất cả những điều này đều có quan hệ với ăn người.
Chỉ là Ác Đọa ăn thịt người là chuyện thiên kinh địa nghĩa, vì sao Đan Đức ăn thịt người, cũng đặc biệt bị nhắc nhở? Hơn nữa theo như trọng điểm của ghi chú, đây là một hạng tin tức vô cùng trọng yếu.
"Hiện tại ta không thể làm gì, chỉ có thể đợi mưa tạnh." Nghĩ không ra đáp án, Bạch Vụ liền đáp lời Dương Chấn trước.
"Thế nhưng nếu mưa tạnh, đến lúc đó chúng ta..." Dương Chấn còn chưa nói xong, chợt nhớ tới tới một sự kiện, nếu Constantin là cao thủ, như vậy đối mặt với con Ác Đọa sức chiến đấu cũng không mạnh này, chẳng phải là có thể dễ dàng áp chế?
Bạch Vụ biết ý nghĩ của Dương Chấn, hắn cũng không muốn so chiêu cùng với Ác Đọa, vẫn chưa tới thời điểm, liền nói: "Năng lực chiến đấu của con Ác Đọa này rất tầm thường, ở trong địa hình bàn cờ, nó không đuổi kịp chúng ta, trước tiên chơi trốn tìm với nó là được, chúng ta đi thăm dò chỗ ẩn nấp, nhưng trong quá trình đi đến nơi ẩn nấp, cần phải tiến hành kiềm chế nó."
Đẳng cấp biến dạng của Đan Đức thấp ngoài ý muốn, điều này làm cho Bạch Vụ rất kỳ quái, Lợi Á cấp sáu, cô bé đáng thương cấp chín, vào thời điểm đối mặt với cô bé đáng thương, tin tức ghi chú cho ra chính là từ bỏ chiến đấu.
Đối mặt với Lợi Á, thì là mượn ngoại vật, mà Đan Đức thì không có nhắc nhở khác...
Xem ra không phải là bọn người Dương Chấn có ảo giác có thể giết Đan Đức, mà là Đan Đức thật sự rất yếu.
Bệnh tật xâm nhập là cái gì Bạch Vụ còn chưa có rõ ràng, nhưng có vẻ như là một loại thuộc tính tiêu cực, bởi vì bệnh tật xâm nhập này, Đan Đức mới tỏ ra yếu ớt.
Còn có một điểm đáng chú ý khác, biến dạng ban đầu: Niệm lực.
Có vẻ như đây là nguyên nhân khiến cho dĩa quay của ba người bị phá hủy.
Bạch Vụ cũng không lo lắng lắm về việc dĩa quay của mình sẽ bị phá hủy, chỉ cần bảo trì cự ly nhất định cùng với Đan Đức, Đan Đức liền hoàn toàn vô pháp cảm giác được chính mình.
"Ai có thể đi đối phó với nói?" Dương Chấn tự hỏi, nếu như không có dính thuộc tính tiêu cực hỗn loạn, gã còn có thể áp chế con Ác Đọa này.
Thuộc tính tiêu cực của Dương Chấn là hỗn loạn. Của Tần Lâm là chậm chạp, đầu trọc thì tương đối kỳ quái, là sa đọa.
Bạch Vụ còn chưa thể từ trong ý tứ mặt chữ để lý giải sa đọa là có ý tứ gì.
"Dương Chấn, ngươi đi đi."
"Hiện tại phương hướng cảm giác của ta..."
"Ta đã nói rồi, ngươi đi đi. Dĩa quay trong tay của ta là hi vọng chúng ta còn sống trở về, mà ba người các ngươi bất kỳ người nào nắm giữ dĩa quay, cũng sẽ dẫn tới Ác Đọa, chỉ có ta là sẽ không. Cho nên trừ phi các ngươi không muốn trở về, bằng không công tác kiềm chế liền phải giao cho các ngươi." Bạch Vụ giơ tay lên, tiếp tục nói: "Hỗn loạn kỳ thật chỉ là cải biến phương hướng của ngươi đối với nhận thức, ngươi chỉ cần tìm ra mức độ sai lệch so với phương hướng hiện tại là được."
Bạch Vụ bắt đầu dạy Dương Chấn làm như thế nào để cân bằng cảm giác phương hướng của mình, sau đó quen thuộc.
Thứ này giống như những trò chơi khiêu vũ ở kiếp trước, đi theo phương hướng mũi tên thì ấn mũi tên đối ứng, nhưng có đôi khi sẽ yêu cầu ngươi ấn mũi tên phương hướng tương phản.
Sau khi được Bạch Vụ chỉ dẫn, Dương Chấn phát hiện ra mình dường như thật sự tìm được quy luật.
Gã cũng không phải là một người không có đảm đương, Constantin nói có lý, liền nói: "Ta không biết có thể kiềm chế nó bao lâu, ngươi xác định ngươi thật sự có thể mang chúng ta ra ngoài?"
"Chẳng lẽ lại còn có lựa chọn khác?" Trong nội tâm Bạch Vụ không có buông lỏng cảnh giác đối với ba người này, ít nhất đối với Dương Chấn và Lương Ngọc, hắn vẫn một mực cảnh giác.
Dù phong cách ghi chú không nghiêm túc, nhưng sẽ không bắn tên không đích.
Hắn vẫn nhớ rõ khi nhìn hốc cây, ghi chú nhắc đến đầu trọc Lương Ngọc cùng với râu quai nón Dương Chấn.
Nhất là về sau còn có một liên kết khác liên quan đến sự sống còn của ba người họ.
E rằng hai người này đều có bí mật nhỏ của riêng mình. Hơn nữa đều đại biểu cho loại chuyện xấu nào đó.
Chẳng qua như vậy mới có thú vị, ở trên một chiến trường phân bố như bàn cờ này, Bạch Vụ thật sự là có một loại cảm giác đánh cờ cùng với vị "Lão sư" kia.