Chương 85: Thuyết phục
Sự hiểu lầm này tất nhiên có quan hệ cùng với Gia ẩn.
Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Đan Đức phiên bản nhân loại, Bạch Vụ cuối cùng cũng biết lựa chọn mà mình cần làm.
Một đáp án nằm ngoài sự an bài của Gia ẩn:
"Prometheus, từ nay ta sẽ gọi ngươi là Prometheus, ngươi thật sự là một cậu bé tốt. Kỳ thật ngươi chưa bao giờ mất trí nhớ, ngươi chỉ là hy vọng có thể mượn những lần tái sinh, để có thể cải biến hiện thực, đúng không?"
Vào thời khắc này, Bạch Vụ bắt đầu bắt chước Gia ẩn.
Bảy trăm năm trước, Gia ẩn cũng là dùng một loại giọng điệu như vậy, mê hoặc Đan Đức chưa sa đọa:
Đan Đức, về sau ta sẽ gọi ngươi là Đan Đức, ngươi cũng không phải là bé ngoan gì, ngươi căn bản không chịu một chút áp lực nào, ngươi chỉ là rất thích hương vị máu thịt đúng không??
Thiếu niên ngây người.
Không phải là bởi vì danh tự, mà là bởi vì Bạch Vụ, thoáng cái chọt trúng bí mật của y.
Ánh mắt của Bạch Vụ mang theo thương cảm: "Các bác sĩ ghét bỏ ngươi, bọn họ móc não của ngươi, cho rằng ngươi sẽ quên hết mọi thứ, biểu hiện của ngươi cũng phù hợp với chờ mong của bọn họ, nhưng trên thực tế, ngươi không có mất ký ức. Cậu bé đáng thương, ngươi chỉ là bắt đầu lại hết lần này tới lần khác, hy vọng sẽ nhận được một kết thúc khác trong một chu kỳ tương tự."
Ở trong ký ức của cậu bé này, có một cô y tá có thể nói chuyện với y.
Y tá rất thiện lương, những người khác hoàn toàn bất đồng, nhưng y tá cũng không tồn tại, chỉ là một nhân cách khác của cậu bé này.
Đây là tin tức Bạch Vụ lấy được lúc trước.
Nhưng có một kẽ hở trong chuyện này: Nếu như Prometheus thật sự mất ký ức, y tá lại làm sao có thể sẽ nói với y "Ngươi phải nhớ lại" như vậy?
Sự thật là cô y tá nhớ mọi thứ, cậu bé này cũng nhớ rõ mọi thứ.
Y chưa bao giờ mất trí nhớ.
Nhưng mặc dù y nhớ rõ mọi chuyện cần thiết, y vẫn không có sa đọa.
"Điều thực sự khiến ngươi khó chịu, không phải là các ca phẫu thuật và tra tấn triền miên, không phải là việc nội tạng bị tách ra và khâu lại, mà là cuối cùng ngươi cũng đi ra khỏi bệnh viện, nhìn thấy các bác sĩ và người bệnh vội vàng chạy thục mạng, không có ai liếc mắt nhìn ngươi."
"Ta đã thấy rất nhiều người tinh thần phân liệt, có người tách thiện và ác ra, có người tách ti tiện và kiêu ngạo ra, cũng có người tách dũng khí và khiếp đảm ra, hai nhân cách thậm chí nhiều nhân cách hoàn toàn bất đồng, nhưng chưa từng nhìn thấy người như ngươi...một nhân cách đại biểu cho thiện lương, một nhân cách khác, cũng thiện lương như vậy."
"Ta không thể đại biểu ngươi tha thứ cho nhân loại, nhưng trải qua thống khổ như vậy, vẫn như cũ có thể chống lại Ác Đọa hóa, ta tin tưởng ở sâu trong nội tâm, ngươi còn đang chờ đợi mọi người đều thích ngươi, mỗi người đều hoan nghênh ngươi. Nếu như biến thành Ác Đọa, liền sẽ vĩnh viễn không có ngày đó."
Bạch Vụ cũng không hoài nghi hiệu quả diễn thuyết của mình.
Sau khi mất đi những tâm tình tiêu cực, hắn liền bắt đầu đào sâu vào kỹ năng diễn xuất, nếu như cần thiết, hắn còn có thể khóc.
Đương nhiên, sau lần này, hắn cũng ý thức được nhất định phải đề thăng chuỗi sức mạnh.
Tuy Ác Đọa không thể cảm giác được chính mình, chẳng qua lần sau chưa hẳn sẽ chỉ gặp được Ác Đoạ.
"Prometheus, cho dù có người cố gắng ràng buộc ngươi và Đan Đức lại với nhau, cố gắng khiến ngươi nghĩ rằng, y chính là ở bên phía ngươi, nhưng không phải như thế, ngươi và ta đều biết, y là Ác Đọa, chúng ta là nhân loại. Chúng ta có lẽ không cùng lập trường, nhưng tuyệt đối là cùng một giống loài."
"Đan Đức đã giết chết rất nhiều người, ở ngay bên ngoài căn phòng này, còn có ba người sắp chết đi, trong tương lai có lẽ sẽ có nhiều người hơn sẽ chết trong tay gã, ta tin tưởng thế giới này nếu như còn có một người mà gã để ý, đó tất nhiên không phải là Gia ẩn, mà là ngươi mới đúng."
"Những năm nay ở dưới sự an bài của Gia ẩn, ngươi mặc dù mỗi đêm đều ở bên trong tháp, nhưng không có ai biết ngươi, không có ai hoan nghênh ngươi, cũng không có ai quan tâm ngươi. Y một mực đang lừa gạt ngươi.
Không chỉ là ngươi, y cũng lừa gạt cả Đan Đức, đứa bé dựa vào nội tạng của ngươi mà sống sót kia, gã vốn có thể có được tương lai mà ngươi hằng mong muốn. Nhưng hôm nay, gã cũng đã không có cách nào trở lại trong Toà Tháp."
Bạch Vụ vươn tay, kéo Prometheus đang nằm ở trong rương lên: "Cùng nhau ngăn cản Đan Đức với ta, sau đó cùng nhau rời khỏi đây với ta."
"Ngươi...ngươi là ai, ngươi tại sao lại biết những chuyện này?" Prometheus khó có thể tin nhìn Bạch Vụ.
"Ta là Constantin, trong tương lai, ngươi cũng sẽ đứng ở bên cạnh ta, ta là người mà ngươi có thể tín nhiệm tuyệt đối, ta sẽ đưa ngươi trở về Tòa Tháp, ngươi sẽ không còn bị nhốt trong không gian chật hẹp, ngươi có thể đi bộ trên những con phố nơi mọi người đi. Ta không biết ngươi đã sống như thế nào trước đó, nhưng từ hôm nay trở đi, tất cả đều kết thúc."
Đoạn văn này thực ra rất bình thường, ngữ khí của Bạch Vụ cũng rất bình tĩnh, chỉ là đối với Prometheus mà nói, chưa từng có ai nói điều đó.
Gia ẩn ở trong ký ức của y, là một hình tượng mơ hồ, là một người ra lệnh. Mà Đan Đức thì chỉ nói cho y biết, nhân loại có bao nhiêu dối trá.
Về phần những ngày ở trong Tòa Tháp, đúng như là Constantin nói, không có tiếp xúc với bất cứ nhân loại nào.
Giống như là căn phòng này vậy.
Bên ngoài là bóng tối vô biên, không có một tia sáng nào chiếu vào được, chỉ có ở bên trong có một tia sáng mờ mờ ảo ảo.
Bạch Vụ đích xác đã thuyết phục được cậu bé này.