Chương 20: Quả ớt, khoai mài hầm thịt.
"Cá luộc —— "
"Giống hầm thịt như thế sao?"
Nghe vậy, Trường Hạ nói muốn ăn cá luộc.
Lập tức, Căn cùng Nam Phong bọn họ đều nóng nảy cả lên. Cá luộc, bọn họ trước kia đã nấu qua rồi, hương vị kia đến Thú Tộc thô ráp cũng không thể nào tiếp thụ được.
Căn khẽ khụ hai tiếng, nhỏ giọng nói: "Trường Hạ, ta thấy cá viên ăn thật ngon mà. Hay là... buổi trưa chúng ta tiếp tục ăn cá viên nhé?"
"Cá viên giòn tan thơm ngon, ăn rất ngon." Mộc Cầm phụ họa theo.
Trong chớp mắt, Nam Phong, Noãn Xuân bọn người dồn dập mở miệng, chỉ vì muốn gạt bỏ ý định làm cá luộc của Trường Hạ.
Ha ha ——
Trường Hạ ngửa đầu cười lớn.
Vẻ mặt này của đám người, làm sao cô có thể đoán không ra tâm tư của bọn họ chứ?
"Ta làm cá luộc, khác biệt với cách bộ lạc làm." Trường Hạ cười thần bí, thấy Trầm Nhung dẫn theo thùng gỗ trở về, liền bảo hắn đem cá cắt miếng, dùng muối, gừng, hành cùng quả chua ngâm nước dưa muối thịt cá. Noãn Xuân ngồi xổm ở bên cạnh, theo yêu cầu của Trường Hạ gọt vỏ khoai mài, thái thành từng miếng, cô muốn dùng khoai mài hầm thịt, cắt miếng quá mỏng sẽ dễ bị nát.
Trầm Nhung cầm cốt đao lên, khoa tay múa chân mấy lần.
"Trường Hạ, như thế này được chưa?"
"Được."
Nam Phong thấy không thể nào ngăn cản được nữa, đành phải dẹp bỏ ý định. Tâm tư vừa chuyển, rơi xuống trên người Trầm Nhung, cô quả quyết mở miệng: "Trầm Nhung, chừa lại cho ta một ít thịt cá, ta phải làm cá viên."
"Ách! Được." Trầm Nhung há miệng định nói giúp Trường Hạ, nhưng khi hắn đối diện với vẻ mặt nghiêm túc của Nam Phong, Trầm Nhung đành lựa chọn trầm mặc.
Với sự hiểu biết của hắn về Trường Hạ, cá luộc tuyệt đối sẽ không khó ăn.
Khó ăn thì Trường Hạ sẽ không làm.
Chẳng qua là thái độ của Nam Phong quá kiên quyết, hắn chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Căn bọn họ không phụ họa theo, nhưng cũng nhắc nhở Trầm Nhung, bảo hắn chừa lại thêm chút thịt cá để làm cá viên, bọn họ đều rất thích ăn cá viên.
Bọn họ cho rằng chỉ cần cá viên làm đủ nhiều, Trường Hạ sẽ không có cơ hội làm cá luộc.
Trầm Nhung bật cười, xẻ thịt hai con cá trắm đen nặng bảy, tám cân. Phần thịt cá còn thừa, đều bị Nam Phong mang đi chặt thành thịt cá xay, làm thành cá viên.
Trường Hạ giật giật khóe miệng, yên lặng nhìn xem một màn này.
Cô có đến mức không đáng tin cậy như vậy sao? ——
Gừng, hành, tỏi, quả ớt, hoa tiêu, trần bì và các loại gia vị khác, Trường Hạ dần dần rửa ráy sạch sẽ, lại dùng dây leo nhỏ làm rây để chứa nước đọng lại, dự bị sẵn. Trầm Nhung cắt gọn lát cá, thêm lòng trắng trứng đã ướp gia vị, tương tự, phần thịt đã đun nhừ dùng để hầm và thịt chiên cũng được cắt gọn.
Có nồi đá, Trường Hạ không còn lo lắng sẽ làm nứt nồi khi đun nấu.
Cô huy động cái nồi một cách điêu luyện, rất ra dáng.
Cá luộc, bình thường dùng cá trắm cỏ tươi. Ở Bạch Hồ, Trường Hạ phát hiện nhiều nhất là cá trắm đen, đương nhiên cũng có thể là do cô chỉ nhận biết mỗi loại cá trắm đen này.
Cá luộc ngon nhất là có thêm quả ớt khô, có thể làm cho hương vị thêm đậm đà, cay the và tươi ngon.
Đáng tiếc, trừ mấy quả ớt chuông mà tộc nhân mang tới ra, Trường Hạ còn chưa có cơ hội rời khỏi bộ lạc đi hái ớt, con đường thoát khỏi nghèo khó vẫn còn rất dài.
Nồi đá được dùng để nấu nước nóng, thêm chút muối. Đem su hào, bắp cải đã chuẩn bị xong đun sôi, rồi vớt ra trải ở dưới đáy bát. Củ cải trước đó đã được cho vào nồi gốm hầm cùng thịt và khoai mài một lúc rồi, củ cải mà không được đun sôi kỹ sẽ có một vị cay độc.
Ăn củ cải, Trường Hạ thích ăn chín nhừ.
Tốt nhất là loại mà chỉ cần khẽ gắp là nát, mềm nhuyễn, vừa đưa vào miệng là có thể cảm nhận được vị ngọt của củ cải.
Đốt nóng nồi đá, cho thêm ớt chuông băm nhỏ, tỏi băm, gừng thái lát vào cùng nhau xào thơm, đợi xào ra mùi thơm thì cho đầu cá và xương cá vào xào cùng, cuối cùng cho thịt cá đã thái vào. Vì không có xì dầu, rượu và đường, Trường Hạ dùng quả chua đã được chế biến để thay thế, đảo đều một chút, cuối cùng cho nước sôi vào, để ngập phần thịt cá.
Ùng ục!
Trường Hạ không cần ngẩng đầu lên, cũng đã nghe thấy một tiếng ùng ục.
Liền thấy Nam Phong và Noãn Xuân đứng ở một bên, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào nồi đá bên trong, theo dõi phần thịt cá đang sôi sùng sục. Biểu tình kia, giống hệt như Á Đông và Sơn Côn sáng sớm ngồi chờ Trầm Nhung nướng thịt vậy.
"Cái này, thơm thật đấy!"
Thiên ngôn vạn ngữ, Nam Phong đơn giản hóa thành ba chữ.
Nhìn nồi cá luộc trong nồi đá, Nam Phong hối hận rồi.
Thơm như vậy, chắc chắn sẽ ngon hơn cá viên.
Sớm biết cá luộc thơm như vậy, cô đã không nên ngăn cản Trầm Nhung xẻ cá, bây giờ hối hận có kịp không?
Noãn Xuân nháy mắt, mở miệng nói: "Trường Hạ, món cá luộc này của ngươi nghe thơm thật đấy."
"Ta làm cá luộc, đương nhiên là phải thơm rồi." Trường Hạ nhướng mày với Nam Phong, biểu lộ tràn đầy vẻ tự đắc và kiêu ngạo.
Mộc Cầm khẽ mỉm cười, nói: "Bộ lạc làm cá bình thường đều là nấu trực tiếp, hoặc thêm chút rau dại và củ quả, có ai cẩn thận như ngươi đâu?"
Cô cũng nghe Trầm Nhung nói, khi mổ cá thì phải vứt bỏ hết đồ trong bụng cá, bong bóng cá và những thứ màu đen cũng phải xé bỏ hết. Vảy cá có thể cạo thì cạo, không thì thôi, tùy vào việc có ăn được hay không. Còn Trường Hạ thì lại cạo hết vảy cá đi.
Các biện pháp khử tanh thì lại hoàn toàn không có.
Với cách làm trực tiếp như vậy, hương vị của cá đương nhiên khỏi cần phải nói cũng biết.
"Mùi cá vốn tanh nồng, đương nhiên phải xử lý cẩn thận rồi. Đáng tiếc là không có xì dầu và rượu gia vị, nếu không còn có thể làm ngon hơn nữa." Trường Hạ vừa nói, vừa đổ phần cá đã nấu xong vào bát đã đựng sẵn cải trắng và củ cải.
Cuối cùng, cô lại đổ dầu vào, đem ớt băm và hoa tiêu xào cùng nhau. Lần này cô xào quả ớt đến khi chuyển màu, mùi thơm cay nồng nàn, cùng với dầu nóng hổi đổ lên trên phần thịt cá.
Trong nháy mắt vang lên một trận tiếng xèo xèo.
Nghe tiếng xèo xèo, ngửi hương thơm cay nồng trong không khí.
Tất cả mọi người bắt đầu không ngừng nuốt nước miếng.
Vị cay nồng, Căn bọn họ lần đầu tiên ngửi được mùi thơm này. Mũi có cảm giác ngứa ngáy, muốn hắt hơi, nhưng khoang miệng lại không ngừng tiết nước bọt.
"Mùi vị này còn thơm hơn cả thịt nướng!"
"Ta quyết định, cá luộc là món ta thích ăn nhất."
Trong chốc lát, đám người Vô Tâm rôm rả nói chuyện. Từng người chen nhau đến trước bàn, nhìn chằm chằm vào món cá luộc ở trên bàn. Bát sành đáy cạn, ước chừng lớn bằng cái chậu gỗ, nhìn vào bát sành bên trong, món cá luộc có màu sắc diễm lệ.
Cá viên gì đó.
Trong khoảnh khắc, đã bị bọn họ vứt ra sau đầu.
"Đừng nóng vội, trước tiên chuẩn bị xong các món khác rồi ăn." Trường Hạ nói.
Cô động tác lưu loát, đổ phần thịt chiên đã cắt vào nồi đá xào, đợi xào đến khi dậy mùi thơm thì lại đổ rau dại và rau xanh vào xào, nêm thêm muối. Bên cạnh, nồi thịt và khoai mài đang được đun nhừ, bốc hơi nóng, không giống với hương thơm có phần bá đạo của cá luộc, nhưng cũng rất mê người.
Một bên khác, Trầm Nhung đang lật qua lật lại những miếng thịt nướng trên tay.
Mùi thơm nồng đậm của thịt nướng, kích thích vị cay nồng của món cá luộc, thêm vào đó là hương thơm ngon của thịt hầm khoai mài. Trong lúc nhất thời, toàn bộ không gian trên ổ thú đều tràn ngập hương thơm của đồ ăn.
Căn bọn họ bỏ dở công việc trên tay, mau chóng đến giúp một tay.
Mộc Cầm và Nam Phong mang thịt cá vào nồi, Noãn Xuân phụ trách nhóm lửa. Thịt chiên đã nấu xong hết, để sang một bên chờ dầu ấm hạ xuống, rồi đổ vào bình gốm đã rửa sạch để cất giữ. Đương nhiên, Trường Hạ cũng không quên lời hứa với Á Đông về cá viên và thịt chiên. Cô cố ý dùng chậu gốm để đựng, chờ Á Đông về bộ lạc thì sẽ mang về cho hắn.
Như vậy, khi hắn muốn ăn thì có thể ăn trực tiếp, hoặc là chỉ cần chế biến thêm một chút là có thể ăn được.
Vừa rồi, Căn cũng nói sau này khi bộ lạc ra ngoài đi săn.
Có thể chuẩn bị sẵn một ít thịt chiên và cá viên, như vậy sẽ không cần lo lắng bị đói khi đi săn nữa.
Giây lát sau.
Sau một hồi bận rộn, mọi người ngồi quây quần bên bàn dài.
"Đến, bắt đầu ăn thôi." Trường Hạ vừa dứt lời, mọi người liền bắt đầu ăn ngấu nghiến. Ai cũng không nỡ ngẩng đầu lên, trên bàn chỉ thấy bát đũa bay múa.
Đồng thời, còn có cả những tiếng hít hà không ngớt.
Hiển nhiên, ai nấy đều bị cay đến khi lần đầu ăn ớt. Thế nhưng, dù bị cay đến, cũng không ai nỡ bỏ mà không ăn. Bản tính thích ăn ngon, không phân biệt quốc gia hay chủng tộc. Hương vị của quả ớt, phàm là đã nếm thử thì sẽ mê luyến ngay.
"Cái này cay, cay cái gì vậy ——" Căn rụt cả miệng lại, miệng bị cay đến sưng cả lên, hắn gắp một miếng ớt lên nhìn Trường Hạ.
Trường Hạ đáp: "Quả ớt."
"Đúng, quả ớt lấy ở đâu ra?" Căn dò hỏi.
"Tộc nhân mang tới, ta cũng không biết quả ớt từ đâu ra nữa." Trường Hạ lắc đầu, nhìn Căn, mở miệng nói: "Tộc trưởng, lát nữa khi ngươi về bộ lạc giúp ta hỏi thử xem nhé. Quả ớt có nhiều tác dụng lắm, như là ớt xào thịt, ớt xào trứng chim, cá luộc, thịt luộc…"
Nghe Trường Hạ kể tên các món ăn, mọi người đều biết quả ớt chắc chắn là một thứ tốt.
Phải hái, nhất định phải hái thật nhiều mới được.
Mộc Cầm nhìn về phía Nam Phong, Nam Phong nói: "Ta chưa từng thấy quả ớt ở gần bộ lạc bao giờ."
"Ta cũng chưa từng thấy." Noãn Xuân phụ họa theo.
Á Đông và Sơn Côn cũng đồng loạt lắc đầu, các loại thực vật gần bộ lạc, bọn họ đều biết. Quả ớt chuông có hình dáng rất đặc biệt, nếu đã từng gặp qua thì nhất định sẽ có ấn tượng.