Chương 16: Là Yêu không phải mèo
Thành Long Cực là một cái thành nhỏ ở vùng phía nam Từ châu, ngoại trừ một ít thương nhân nhỏ qua lại, hầu như thường ngày ít khi có người ngoài đến đây.
Thương Hải Lưu nhiều ngày mang theo Từ Hàn màn trời chiếu đất bỗng đột nhiên xuất hiện thiện tâm, dẫn Từ Hàn đi vào trong thành nhỏ này, tìm được một chỗ khách sạn coi như không quá tệ, thuê cho Từ Hàn một gian phòng nhỏ.
"Ngươi ở lại chỗ này mấy ngày, lão phu có chút việc cá nhân muốn làm." Sau đó Thương Hải Lưu quay đầu nói ra với Từ Hàn vốn đang mơ hồ không biết xảy ra chuyện gì.
"Tiền bối, mỗi ngày vãn bối đều cõng theo thứ này, chưa từng có một chút lười biếng. . ." Từ Hàn nghe vậy trong lòng mình căng thẳng, lúc này Thương Hải Lưu có thể coi là phù bảo mệnh của hắn, Từ Hàn sao có thể cam tâm bị lão vứt bỏ như vậy.
"Lão phu nhất ngôn cửu đỉnh , lúc nào đã không giữ đúng lời nói? Ngươi ở lại đây nghỉ ngơi mấy ngày, sau đó ta sẽ tới tìm ngươi, về phần những tên đầu trâu mặt ngựa kia, một ngày lão phu còn sống, bọn chúng không dám tổn thương đến ngươi." Thương Hải Lưu nhếch miệng, hiển nhiên có chút khó chịu đối với hoài nghi của Từ Hàn.
"Nhưng . . ." Từ Hàn lại không hiểu được tâm tư của lão già này, vẫn có chút lo lắng như cũ.
"Đồ vật của lão phu vẫn còn trên lưng ngươi, ngươi còn sợ ta chạy hay sao?" Thương Hải Lưu đã cắt đứt lời nói của Từ Hàn, sau đó lão dừng một chút, giống như chợt nhớ tới điều gì, mạnh mẽ ném mèo đen trong tay mình vào trong ngực Từ Hàn,"vậy Huyền nhi cũng để lại ở chỗ ngươi, chăm sóc nó thật tốt."
"Meo!" Mèo đen kia cũng bất ngờ với chuyện này, lúc rơi vào trong ngực Từ Hàn, lập tức giống như nổ nổi cáu phát ra một tiếng kêu dài bén nhọn, dường như cực kỳ bất mãn đối với quyết định này của lão nhân.
Từ Hàn vào lúc này vốn đang sững sờ, nhưng rất nhanh đã tỉnh ngộ lại, thấy mấy ngày nay ở chung, Thương Hải Lưu cực kỳ sủng ái con mèo đen này, có nó ở lại đây, Thương Hải Lưu hiển nhiên sẽ không làm ra chuyện rời đi.
Từ Hàn cũng bất chấp mèo đen đang giãy giụa trong ngực, giữ nó thật chặt, thay đổi thái độ nghi ngờ lúc trước, trên mặt lại càng nổi lên ý cười tràn đầy vui vẻ.
"Tiền bối yên tâm, vãn bối hiển nhiên sẽ chiếu cố Huyền nhi thật tốt."
"Ừ. Sống chung thật tốt." Thương Hải Lưu rất thoả mãn nhìn vẻ mặt không tình nguyện của mèo đen cùng ý cười dạt dào trên mặt Từ Hàn, lão khẽ gật đầu ý vị thâm trường nói, sau đó liền xoay người qua, phất tay áo biến mất tại trên đường phố thành Long Cực. . . .
Ý định ban đầu của Từ Hàn vốn là thừa dịp mấy ngày nay Thương Hải Lưu không có ở đây nghỉ ngơi một phen thật tốt, dù sao thân thể của hắn vẫn còn mang theo thương thế không hề nhỏ, cùng với đoạn đường này cõng cái vật nặng kia đã sớm mỏi mệt không chịu nổi.
Thế nhưng con mèo đen kia cũng không phải là một nhân vật thích yên tĩnh, Từ Hàn sau khi hoàn thành tu luyện quyền cước mỗi ngày liền muốn nằm ở trên giường nghỉ ngơi, mèo đen lại ra sức kêu to với hắn, ý bảo hắn mang theo nó đi ra ngoài. Từ Hàn bị nó gọi cho tâm phiền ý loạn, sau mấy phen uy hiếp cũng không đạt được kết quả, chỉ có thể thỏa hiệp.
Hắn để vật bọc trong vải trắng kia ở trên vai, lại bồng mèo đen đặt trên đỉnh đầu, liền ra khách sạn.
Đây cũng không phải Từ Hàn tự làm khổ mình, chỉ là vật bao bọc bên trong vải trắng kia dường như rất quan trọng đối với Thương Hải Lưu, Từ Hàn không dám đặt nó ở khách sạn, nếu như bị người trộm đi, hắn sẽ không thể báo cáo tốt, bởi vậy dứt khoát mang theo nó vậy.
Mặc dù thành Long Cực Thành không được coi là phồn hoa, nhưng đêm xuống, trên đường phố cũng cực kỳ náo nhiệt.
Con mèo đen kia hiển nhiên cũng ít khi nhìn thấy cảnh tượng ly kì như vậy, ngồi xổm ở trên đỉnh đầu Từ Hàn, trừng lớn hai mắt nhìn tất cả cảnh vật xung quanh.
Mèo đen hiển nhiên không phải là vật phàm, trải qua mấy ngày này đã khiến Từ Hàn sớm hiểu rõ. Nhưng lúc mèo đen kiên quyết ôm một con rối được bán bởi một người bán hàng rong nơi góc đường mà không chịu buông tay, Từ Hàn lại có thêm nhận thức mới đối với linh tính của mèo đen.
Từ Hàn bất đắc dĩ chỉ có thể mua con rối bộ dáng như đứa trẻ kia, khi đó con mèo đen này mới cảm thấy mỹ mãn ngậm con rối này cùng Từ Hàn kết thúc một ngày đi dạo.
Sau khi trở lại khách sạn thì mèo đen vẫn biểu hiện ra nồng đậm hứng thú đối với con rối kia, nó cực kỳ hưng phấn ra sức lăn qua lăn lại con rối ở trên mặt đất, con mắt hẹp dài híp lại thành hình trăng lưỡi liềm, trong miệng không ngừng phát ra âm thanh ọt ọt ọt.
Từ Hàn cười khổ nhìn con mèo đen kia một chút, lắc đầu, hắn thực sự không thể hiểu được vì sao con rối nhìn như bình thường kia lại sinh ra lực hấp dẫn đối với mèo đen lớn như vậy.
Hắn nhìn một hồi lâu, phát hiện mèo đen cũng không hề có ý muốn dừng lại, Từ Hàn cảm thấy không thú vị nên thu hồi ánh mắt của mình, hắn vốn định đi ngủ nhưng lại phát hiện toàn thân mình dính cực kỳ khó chịu. Những ngày này liên tục bôn ba ở bên ngoài, mỗi ngày đều mệt mỏi mồ hôi đầm đìa, bình thường cũng không có thời gian rảnh rỗi, ngược lại vô tri vô giác, giờ phút này được nhàn hạ mới nhớ ra mấy ngày này mình không hề tắm rửa.
Từ Hàn hơi hơi suy tư, nhớ kỹ cách khách sạn không xa có một cái nhà tắm. Nghĩ tới đây, hắn liền có một chút toan tính, dứt khoát đứng người lên nói với mèo đen vài câu. Hắn cũng không biết được mèo đen có thể nghe hiểu hay không, nhưng mèo đen lại xòe ra móc vuốt, dường như cực kỳ bất mãn vì sự quấy rầy của Từ Hàn.
Từ Hàn thấy thế khẽ lắc đầu cười khổ, sau đó một mình ra khỏi khách sạn, đi về phía nhà tắm mà hắn đã thấy lúc trước. . . .
Khoảng nửa canh giờ sau đó, Từ Hàn đã tẩy đi dơ bẩn tích tụ mấy ngày này, nhẹ nhõm chạy trở về khách sạn.
Tâm tình cũng tốt hơn nhiều khiến hắn nghĩ đến rốt cuộc có thể ngủ một giấc thật sâu rồi, nhưng khi hắn bước vào trong phòng, lông mày lại chợt nhíu một cái.
Trong phòng rất yên tĩnh.
Dưới ánh nến, dường như tất cả đều bình thường.
Nhưng Từ Hàn lại ngửi được một mùi vị không tầm thường.
Hắn nhanh chóng đảo mắt nhìn, thấy vật bao bọc trong vải trắng kia vẫn còn nằm ở trên giường, cũng không bị người dịch chuyển đi, nhưng trong không khí lại quanh quẩn một mùi - mùi Yêu.
Đây là nội địa Đại Chu, hiển nhiên không thể có Yêu tộc nào làm loạn, như vậy thứ duy nhất có thể tản ra mùi vị này chỉ có thể là đám Tu La Sâm La Điện giống như hắn.
Ít nhất Từ Hàn cho là như vậy đấy.
Nhưng lúc hắn dò xét qua tình huống trong phòng, nhưng rốt cuộc không thể phát hiện ra có dấu vết của người đến.
Chỉ có con rối mà mèo đen mới vừa rồi còn yêu thích không buông tay đang yên tĩnh nằm trên mặt đất, lại không thấy bóng dáng mèo đen.
Không thấy Huyền nhi, lúc này Từ Hàn mới ý thức được trong phòng rốt cuộc có điều gì không đúng.
"Huyền nhi?" Hắn khẽ gọi một tiếng tên của mèo đen kia, nhưng không đạt được bất cứ âm thanh đáp lại nào.
"Huyền nhi?" Hắn hô thêm lần nữa, thanh tuyến cũng lớn thêm vài phần.
"Meo." Lúc này, dưới đáy giường truyền đến một tiếng kêu yếu ớt.
Từ Hàn vội vàng theo tiếng tìm đến, lại thấy mèo đen giờ phút này đang cuộn tròn thân thể co đầu rút cổ ở dưới gầm giường.
Từ Hàn sững sờ, vội vàng ôm nó đưa ra ngoài.
Mèo đen thường ngày cực kỳ hiếu động một khắc cũng không rảnh rỗi giờ phút này lại yên tĩnh nằm ở trong ngực hắn, thân thể không kìm được run nhè nhẹ, hào quang trong đôi mắt hẹp dài cũng ảm đạm, dường như cực kỳ suy yếu.
Mà càng làm cho Từ Hàn cảm thấy kinh ngạc, Yêu khí mà hắn vừa mới ngửi được chính là từ trong cơ thể mèo đen truyền ra.
Từ Hàn cũng chưa từng nghĩ tới trên thân thể mèo đen sẽ có Yêu khí truyền ra, hắn chỉ quan tâm là tình huống của mèo đen giờ phút này hiển nhiên cũng không hề tốt. Không nói đến tầm quan trọng của con mèo đen này đối với Thương Hải Lưu, quả thật ở chung mấy ngày này, Từ Hàn cũng không thể thấy chết mà không cứu được.
Nhưng trong lúc nhất thời hắn thực sự không thể nghĩ ra được phương pháp xử lý tốt nào.
"Meo." Mèo đen lại phát ra một tiếng kêu nhỏ, thân thể càng thêm run rẫy, hào quang trong con ngươi cũng ảm đạm thêm vài phần.
Tình huống của nó đã càng ngày càng kém, trong lòng Từ Hàn lo lắng, lập tức cũng bất chấp mọi thứ liền vội vàng vươn tay đè ở Thiên Linh cái của mèo đen, muốn dùng chuyện này cảm ứng tình huống trong cơ thể nó, tìm ra kế sách thích hợp.
Việc này cũng không thể coi là biện pháp gì, dù sao mèo và thân thể người chênh lệch quá nhiều, Từ Hàn cũng không thể tìm thấy mạch của mèo ở nơi nào, chỉ có thể thử một lần coi như là còn nước còn tát.
Nhưng tay vừa mới chạm đến đỉnh đầu mèo đen, thân thể của hắn liền chấn động mạnh một cái, tay lại giống như bị điện giật mà thu lại.
Trên mặt hắn vào lúc đó hiện lên một vẻ khiếp sợ đậm đặc.
Lần tiếp xúc vừa rồi khiến Yêu lực trong cơ thể hắn bị mèo đen dẫn dắt đi, mà lúc đó hắn cũng cảm nhận được trong cơ thể mèo đen giờ phút này đang có một cỗ Yêu lực cuồng bạo khó có thể hình dung đang chuyển động.
Từ Hàn cũng không rõ vì sao trong cơ thể một con mèo đen nhỏ bé lại có Yêu lực tràn đầy như vậy, nhưng điều rất hiển nhiên chính là tình trạng dị thường của mèo đen lúc này chính là do cỗ Yêu lực cuồng bạo bên trong cơ thể nó gây nên.
Từ Hàn sững sờ nhìn mèo đen ở trong ngực mình, trong lòng lại không ngừng khiếp sợ, lại liên tưởng mỗi ngày trước kia đều trông thấy Thương Hải Lưu rót một cỗ lực lượng màu trắng vào trong cơ thể mèo đen, có lẽ chính là đang trợ giúp mèo đen áp chế Yêu lực trong cơ thể nó.
Vậy nếu đã như thế, Thương Hải Lưu hẳn là đã biết được tình huống của mèo đen, vì sao còn muốn để nó ở lại? Đây chẳng phải là đưa mèo đen vào chỗ chết?
Từ Hàn không tin Thương Hải Lưu sẽ làm ra chuyện như vậy, nếu như đã để mèo đen lại ở đây, nhất định có phương pháp giải quyết nào đó.
Nghĩ tới đây, thân thể Từ Hàn lại chấn động.
Yêu lực!
Hắn nhanh chóng bắt được mấu chốt của chuyện này, nguyên nhân khiến mèo đen như thế chính là Yêu lực cuồng bạo trong cơ thể nó, 《 Tu La Quyết 》mà Từ Hàn tu luyện chính là pháp môn dẫn Yêu lực nhập vào cơ thể để rèn luyện thân thể mình.
Trên lý luận mà nói Từ Hàn hoàn toàn có thể sử dụng Tu La Quyết dẫn dắt Yêu lực trong cơ thể mèo đen ra, dùng chuyện này giảm bớt tổn thương của lực lượng kia đối với mèo đen.
Nhưng mà trên thực tế làm như vậy lại cực kỳ nguy hiểm.
Yêu lực dù sao cũng có chỗ xung đột với thân thể con người, Từ Hàn thực sự cũng vì lúc còn trẻ đã hấp thu Yêu lực, kinh mạch trong cơ thể chịu ảnh hưởng của Yêu lực mà không có cách nào sinh ra nội lực tu vi như tu sĩ bình thường khác, đây cũng là nguyên nhân Từ Hàn cho dù biết pháp môn 《 Tu La Quyết 》sẽ tạo thành nguy hiểm đối với thân thể nhưng lại không thể không tiếp tục tu luyện nó.
Yêu lực sở dĩ là lực lượng mê hoặc, đương nhiên thân thể người thường không cách nào chủ động sinh ra, lúc đám Tu La Sâm La Điện tu luyện cái pháp môn này còn phải phục dụng Yêu đan được Sâm La Điện ban tặng, nhưng Từ Hàn đã mưu phản Sâm La Điện, sớm không thể nhận được Yêu đan, những ngày này tu luyện cũng đạt được hiệu quá cực kỳ nhỏ bé. Giờ phút này Yêu lực trong cơ thể mèo đen đối với Từ Hàn mà nói có thể là một cơ hội không nhỏ, nhưng đồng thời cũng ẩn giấu rất nhiều nguy cơ.
Dù sao Yêu lực kia cuồng bạo như thế, vượt xa Yêu lực mà Yêu đan có thể sinh ra.
Từ Hàn hiểu được điểm này, bởi vậy trong một khắc này khó tránh khỏi có chút do dự.
Nhưng nhìn thần sắc thống khổ của mèo đen lúc này, thêm với cuộc đối thoại về "Cá ướp muối" với Thương Hải Lưu ở vùng ngoại ô hôm qua đều đánh thẳng vào thần kinh Từ Hàn từng giây từng phút.
Sau khi do dự khoảng chừng mười hơi thở, rút cuộc sắc mặt hắn chợt trầm xuống, trong ánh mắt hiện lên một đường tàn nhẫn. Tay trái mãnh liệt duỗi ra, một lần nữa đặt trên đỉnh đầu mèo đen.