Chương 141: Cái Mông Ngồi Lệch
Cầm sáu vạn bảy ngàn lượng hoàng kim, ba trăm khối Hạ phẩm Linh Tinh của Phan Uy trả lại, một nhóm năm người Diệp Chân, thuận lợi rời khỏi Hữu túc vệ phủ Đại tướng quân.
Có lẽ đám người Diệp Chân có vận khí tốt, Phan đại tướng quân thậm chí Phan phu nhân đều không ở trong phủ, cho nên không ai chặn đường.
- Ta xem như đã nhìn ra, gia hỏa Phan Uy này, trong túi có bạc nhưng chính là đổ thừa không trả, may mắn mà có Diệp sư huynh!
Gương mặt Hạ Mãn hưng phấn.
- Diệp sư huynh, ngươi hố ta thật khổ, từ lúc nào ta nghĩ cho ngươi chủ ý ngu ngốc như vậy.
Giọng của Nhâm Tây Hoa đầy ủy khuất, nhưng trên mặt lại tràn đầy vui vẻ.
- Ha ha, hôm nay thật đúng là đã nghiền!
Một đường trở về, đám người ngươi một câu, ta một câu, cực kỳ vui vẻ, dù sao cái nhiệm vụ đòi nợ này, xem như thành công tốt đẹp.
- Làm sư huynh của các ngươi, ta phải nhắc nhở các ngươi một chút, hiện tại các ngươi tốt nhất suy tính một chút, đối phó chỉ trích của Hữu túc vệ đại tướng quân thế nào đi!
Cùng nhau đi tới trầm mặt không nói một lời, đột nhiên Hàn Thạch mở miệng.
- Mau xem, đằng sau có người đuổi tới!
Mắt sắc Hạ Mãn đột nhiên kinh hô một tiếng.
Cuối đường phố, đi đầu là một quý phụ nhân mặt giận dữ mang theo một đám binh sĩ, hộ vệ đang nhanh chóng truy đuổi về phía bọn người Diệp Chân.
- Diệp Chân, nhìn ngươi gây họa, ta xem hôm nay ngươi kết thúc như thế nào?
Hôm nay bị Diệp Chân khiến cho không còn chút mặt mũi, Hàn Thạch không che giấu chút nào nói, rất có ý tứ xem Diệp Chân làm trò cười.
- Đi, về đạo tràng!
Diệp Chân không thèm để ý chút nào phất tay, sau đó mang theo ba người bước nhanh về Hắc Thủy đạo tràng, đối với truy binh phía sau không thèm để ý chút nào.
Thật ra, vấn đề này Bao trưởng lão đã sớm đề cập, bởi vì giữa tiểu bối với nhau nên hắn không thể xuất thủ, đành phải giao cho bọn họ.
Bây giờ bọn hắn đánh tiểu bối, chọc người lớn tới, vậy thì người này sẽ giao cho Bao trưởng lão xử trí.
Lúc này, trong Hắc Thủy đạo trường, Bao trưởng lão đang cẩn thận trò chuyện với một vị quý khách.
Vị quý khách kia không phải người khác, chính là người có danh xưng dậm chân một cái sẽ khiến Hắc Thủy Vương Thành phải run ba lần, Hắc Thủy Đan Vương.
Hết cách rồi, lực ảnh hưởng của Hắc Thủy Đan Vương quá lớn, có đôi khi ngay cả Tề Vân Tông cũng phải cố kỵ một hai. Bằng không, khi trưởng lão trong tông môn cần một ít cao cấp đan dược, coi như khó làm rồi.
- Ngươi muốn tìm Diệp Chân? Thực không khéo, hắn đi ra ngoài làm việc.
- Lúc nào trở về?
- Cái này không biết trước được. Hay là chờ sau khi hắn trở về, ta sẽ nói hắn đi bái phỏng ngươi?
Hắc Thủy Đan Vương nói ra ý đồ đến làm cho Bao trưởng lão sợ ngây người.
Đã bao nhiêu năm rồi, cho tới bây giờ đều là võ giả cầu kiến Hắc Thủy Đan Vương, chưa từng gặp qua Hắc Thủy Đan Vương chủ động đi tìm võ giả khác.
Sắc mặt Hắc Thủy Đan Vương ngây ngô tùy ý phất tay.
- Không cần, ta sẽ ở đây chờ hắn về.
- Úc....
Bao trưởng lão thật dài nuốc một ngụm nước bọt, lại ép không được phần kinh ngạc kia, Hắc Thủy Đan Vương lại muốn hạ mình ngồi chờ Diệp Chân?
Diệp Chân đến cùng có tài đức gì có thể ở trước mặt Hắc Thủy Đan Vương hưởng thụ phần đãi ngộ này!
Đi theo bên cạnh thân Hắc Thủy Đan Vương Đại là đệ tử Phục Thanh thì càng biệt khuất, chuyện ngày hôm nay, hắn vốn định thay sư tôn đến đây, thế nhưng Hắc Thủy Đan Vương nói là can hệ trọng đại, nhất định phải tự mình đến đây.
Liên quan đến trình độ luyện đan của Hắc Thủy Đan Vương tăng lên, hắn có thể không tự mình đến sao?
Nếu bước ra một bước này, vậy khoảng cách hắn trở thành Đan Vương chân chính cũng chỉ thiếu kém từng bước.
Tiếng bước chân hối hả vang lên, một đoàn người Diệp Chân trở lại rồi.
Nháy mắt Hắc Thủy Đan Vương quay đầu, sau khi nhìn thấy Diệp Chân, thần sắc bắt đầu buông lỏng.
Bên phía Diệp Chân, Nhâm Tây Hoa, Hạ Mãn, Doãn Tự Ba nhìn Hắc Thủy Đan Vương bên người Bao trưởng lão thoáng ngây ra một lúc, không vì cái gì khác, ngày bình thường Hắc Thủy Đan Vương ru rú trong nhà, bọn hắn không biết.
Nhưng Hàn Thạch thì không giống với lúc trước, hắn từng được tộc nhân giới thiệu, may mắn thấy mặt Hắc Thủy Đan Vương một lần. Hôm nay gặp lại Hắc Thủy Đan Vương, không khỏi đại hỉ, bước nhanh lên trước quỳ xuống bái kiến.
- Tề Vân Tông môn hạ Hàn Thạch, bái kiến Hắc Thủy Đan Vương.
- A...
Con mắt Hắc Thủy Đan Vương liếc Hàn Thạch tiến lên bái kiến, trong miệng tùy tiện phát âm thanh, xem như đáp lại.
Sau đó, Hắc Thủy Đan Vương vẫy tay về phía Diệp Chân nói:
- Diệp Chân, ngươi chịu trở lại rồi, hôm nay lão phu cố ý tới tìm ngươi thực hiện ước định!
Bao trưởng lão ngẩn người, mấy người Nhâm Tây Hoa sau khi nghe ra thân phận của Hắc Thủy Đan Vương cũng ngẩn người, Hàn Thạch thì lại lúng túng.
Hắn sao lại giống như mặt nóng dán cái mông lạnh vậy.
Tiến lên nịnh nọt Hắc Thủy Đan Vương, người ta lại không chút nào để ý tới, trái lại chuyển đổi tượng qua người phía sau, ngược lại chào hỏi Diệp Chân.
Phải nói, không còn tình huống nào lúng túng hơn tình huống này.
Nếu Lưu Năng không có chút ít nhãn lực giật tay áo Hàn Thạch, kéo Hàn Thạch ra khỏi trước mặt Hắc Thủy Đan Vương thì Hàn Thạch cũng không biết như thế nào tìm đường lui.
Cho dù như thế, mặt Hàn Thạch cũng đỏ lên.
Những người khác lại không có thời gian để ý tới Hàn Thạch, mà đang lo lắng về vấn đề thực hiện ước định!
Hắc Thủy Đan Vương tìm Diệp Chân thực hiện ước định gì?
Nhân vật như Hắc Thủy Đan Vương lại có thể có ước định với Diệp Chân?
Đừng nói bọn hắn, cho dù Bao trưởng lão cũng ngơ ngác.
- Chờ một chút, có một số việc, ta phải hồi báo cho Bao trưởng lão trước!
Vừa nghe đến đây, không nói người khác, cho dù Hàn Thạch thì tròng mắt cũng sắp rơi ra ngoài.
Ta XXX, ngươi lãnh đạm ai cũng được, nhưng không thể lãnh đạm Hắc Thủy Đan Vương, người mà ngay cả tông chủ cũng phải lễ kính ba phần?
Càng ngạc nhiên hơn chính là, Hắc Thủy Đan Vương lại không có biểu hiện ra cái gì không vui.
Ai cũng không biết, mười ngày trước, Hắc Thủy Đan Vương đã bị tính bướng bỉnh của Diệp Chân mài ăn xong.
Diệp Chân nói vài lời đơn giản cho Bao trưởng lão, Bao trưởng lão vung tay lên nói.
- Tốt rồi, chuyện này cứ giao cho ta đến ứng phó đi, ngươi nhanh đi với Hắc Thủy Đan Vương đi!
- Bao trưởng lão, cho ngươi mượn một gian tĩnh thất dùng một lát!
Hắc Thủy Đan Vương chốt mở, Bao trưởng lão tất nhiên tuân theo.
Diệp Chân và Hắc Thủy Đan Vương rời đi Tiền viện đạo tràng, Hàn Thạch tức giận đi ra.
- Bao trưởng lão, tai họa ngày hôm nay, tất cả đều do Diệp Chân gây ra! Xông vào phủ tướng quân không nói, nếu không phải ta ngăn cản, thiếu chút nữa đã giết Phan Uy kia, gây ra đại họa ngập trời!
- Ngươi xem, Phan phu nhân đã dẫn người đi thẳng đến đạo tràng chúng ta rồi!
Vượt quá tất cả mọi người dự kiến. Bao trưởng lão cũng không vì Hàn Thạch nói mà giận dữ, ngược lại quay đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn vào Hàn Thạch, cũng không nhúc nhích, đến khi Hàn Thạch bắt đầu chột dạ sợ hãi!
- Bao trưởng lão, ngươi đây là....
Bị ánh mắt bình tĩnh của Bao trưởng lão nhìn sợ hãi, Hàn Thạch có chút ngồi không yên.
- Ta rất hoài nghi, ngươi có phải con riêng của Hữu túc vệ Phan đại tướng quân hay không?
Hàn Thạch ngạc nhiên, lời này có ý gì?
Nhìn Phan phu nhân giết đến tận cửa, Bao trưởng lão lại lần nữa mở miệng.
- Hàn Thạch, cái mông quyết định đầu! Tại sao ta cảm thấy cái mông này của ngươi ngồi lệch vậy?
- Thân là tinh anh trong số đệ tử nội môn của Tề Vân Tông, ta không phản đối ngươi cân nhắc vì gia tộc, nhưng mà, cho dù là lúc nào, lợi ích tông môn phải là thứ nhất.
- Tông môn cường đại, sống lưng của các ngươi mà mới có thể thẳng, mới có thể hưởng thụ đủ loại đặc quyền như bây giờ, gia tộc các ngươi mới có thể hưởng thụ được rất nhiều chỗ tốt vô hình vô chất!
- Nhưng nếu cái mông ngồi lệch, giống như ngồi trên đầu tường, muốn hai mặt chỗ tốt đều chiếm, ngươi sẽ phát hiện, sẽ rơi rất thảm, rất thảm!
Vừa nghe lời này, sắc mặt Hàn Thạch kịch biến, thần sắc đám người Nhâm Tây Hoa đều nghiêm nghị.
Bao trưởng lão chỉ thiếu chút nữa nói rõ thẳng mắng Hàn Thạch là cỏ đầu tường!
- Phan phu nhân, hôm nay cơn gió nào thổi ngươi tới đây vậy?
- Họ Bao, giao Diệp Chân ra đây cho ta, không nên ép ta mời đại tướng quân hồi phủ!
Phan phu nhân đi lên không cho chút sắc mặt nào, vẻ mặt nghiêm nghị!
- Thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa! Tại sao phải giao người?
- Tốt, nếu đại tướng quân hồi phủ, ta trở về báo tin cho tông môn, mời Lộ Trường Xuyên Lộ đại trưởng lão đi một chuyến đến hoàng cung!
Bao trưởng lão môi lưỡi tung bay, không sợ hãi chút nào.
Phan phu nhân đằng đằng sát khí giết đến tận cửa lộ ra một tia cảnh giác.
- Họ Bao, ngươi muốn làm gì?
- Không làm gì, chỉ nghe nói công tử của Phan đại tướng quân không hề phẩm tính, thiếu nợ không trả, tục ngữ nói, lão tử anh hùng mà hảo hán! Công tử Phan phủ tham tài lại không có phẩm trật tính như thế, vậy cha hắn có thể cũng có vấn đề hay không?
- Ha ha, suy đoán, chỉ là suy đoán!
- Nghe nói mỗi tháng triều đình phát lương bổng cho Hữu túc vệ đại quân đều cao tới một trăm vạn lượng bạch ngân, nhưng nếu như vậy, Hữu túc vệ đại quân còn luôn kêu to ăn không đủ no!
Ta nghĩ, Tề Vân Tông Lộ đại trưởng lão của chúng ta có phải nên chú ý một chút vấn đề Hữu túc vệ đại quân bảo vệ xung quanh đế đô đến cả bụng đều ăn không đủ no hay không?
- Nếu Hữu túc vệ đại quân thực bụng cũng ăn không đủ no, Tề Vân Tông chúng ta miễn những nợ nần này của Tam công tử Phan phủ, cũng không phải không thể...
Hay nói giỡn, đại tướng quân không tham ô tiền lương?
Coi như đại tướng quân thực không tham, quan quân phía dưới có thể không tham?
Ra đại án tham ô tiền lương, ví trí đại tướng quân kia có thể ngồi vững không?
Cũng chính là không có lực ảnh hưởng cực lớn người xuất mã.
Nếu Tề Vân Tông nhằm vào chuyện này, Hữu túc vệ đại tướng quân liền có thể dịch người khác.
Lời nói đến tận đây, sắc mặt Phan phu nhân giết đến tận cửa cũng đã trở nên vô cùng khó coi.
Phan phu nhân nổi danh hiền nội trợ, tự nhiên nghe rõ ý tứ trong lời nói này, nàng cũng không phải cái loại hố phu.
- Bao trưởng lão, coi như đòi nợ, cũng không thể giày vò con của ta thành như vậy?
Sắc mặt khó coi nửa ngày, Phan phu nhân nặn ra một câu như vậy.
- Úc, như vậy, những cái thằng ranh con này, ra tay cũng không biết nặng nhẹ, yên tâm, ta sẽ uốn nắn bọn chúng cẩn thận!
- Bình Tĩnh Tâm Đan này có thể định kinh an thần, an ủi cho công tử của quý phủ.
Một bình nhẹ bỗng Tĩnh Tâm Đan ra tay, Phan phu nhân hùng hổ đi đến mang theo bậc thang này xuống dốc, đầy bụi đất quay về phủ đau lòng nhìn nhi tử của mình.
Cái gì nhẹ cái gì nặng, nàng cũng phân rõ!
Nhâm Tây Hoa, Hạ Mãn, Doãn Tự Ba lại sợ ngây người.
Bọn hắn không hề nghĩ đến không đến, Phan phu nhân hùng hổ mà đến chính muốn san bằng Hắc Thủy đạo tràng, lại bị ba câu của Bao trưởng lão đánh phát mất.
Phải biết, đây chính là thiên đại họa trong miệng Hàn sư huynh!
Khuôn mặt Hàn Thạc đã đỏ như mông khỉ.
Hắn cũng không ngờ, trong mắt của hắn Diệp Chân gây ra đào thiên đại họa lại bị Bao trưởng lão mấy câu ứng phó được.
Xông vào phủ tướng quân, hành hung phủ tướng quân công tử, đả thương vô số thủ vệ hộ vệ thậm chí thiếu chút nữa giết Phan Uy, cuối cùng, lại bị một bình giá trị một ngàn lượng bạc Tĩnh Tâm Đan cho đuổi mất.
Tề Vân Tông vậy ngay cả hoàng thất đều phải kiêng kỵ, bởi vậy có thể thấy được sơ qua!
- Chẳng lẽ các ngươi thật sự cho rằng Phan phu nhân bị một bình Tĩnh Tâm Đan của ta đuổi đi?
Ánh mắt Bao trưởng lão sâm nghiêm, sau đó rơi vào trên người Hàn Thạch.
- Không phải!
Đám người cùng nhau tựa đầu lắc và trống lúc lắc.
- Hiểu là tốt rồi!
- Chỉ cần các ngươi chiến đấu vì tông môn, tông môn vĩnh viễn sẽ là trụ cột kiên cường sau lưng các ngươi!
Lúc này, Hàn Thạch đã lúng túng tột đỉnh.
- Tốt rồi, cũng không được tán, chờ một lát Diệp Chân sau khi ra ngoài, đều đến đạo tràng đại sảnh, ta có việc muốn nói!
- Vâng!
Đám người cùng kêu lên tuân mệnh, trong tĩnh thất hậu viện, Diệp Chân lại bị Hắc Thủy Đan Vương lấy ra một bát siêu to khổng lồ làm cho sợ ngây người!