Chương 143: Dẫn Linh Trung Kỳ
Bí thuật Càn Khôn Như Ý kỳ thật cũng là một bí thuật thuộc loại ngự thú, cùng với bí thuật cuồng bạo mà Diệp Chân đã lấy trong Bách Thú Thông Linh Thuật là cùng một loại. Thế nhưng, nó vẫn cao minh hơn so với bí thuật cuồng bạo gấp mấy chục lần.
Bao trưởng lão đã cho Diệp Chân bí thuật Càn Khôn Như Ý. Tác dụng của nó rất đơn giản, đó là giúp cho yêu thú của mình có thể tùy tâm sở dục biến đổi hình dạng cơ thể lớn nhỏ.
Phải nói rằng hình dạng cơ thể ban đầu chỉ có thể nhỏ đi ở giữa lúc biến ảo.
Trong bí thuật Càn Khôn Như Ý có ghi, tùy vào tu vi cao thấp của mỗi người, nếu tu luyện thành công, có thể thu nhỏ hình dạng cơ thể gấp vài lần hoặc vài chục lần.
Thế nhưng, bí thuật này đang là cách giải quyết cho tình trạng khẩn cấp của Diệp Chân.
Một lão hổ dài gần bốn mét đi trên đường cái là khái niệm gì?
Nếu người bình thường mà nhìn thấy chắc chắn sẽ sợ mức tay chân nhũn ra ngay lập tức. Thậm chí, chỉ mới ngửi một chút, cũng có thể trợn trắng mắt ngất đi. Nếu tim người nào không tốt, nói không chừng còn có thể hù chết họ.
Nếu võ giả nhìn thấy cũng phải sợ tới mức chạy tán loạn khắp nơi, kêu gọi bằng hữu đến đây trừ yêu.
Hôm nay, hắn mang tiểu Miêu Vân Dực Hổ đi đến Phan phủ để đòi nợ, không ngờ lại gặp phải mấy lần ngoài ý muốn. Nếu không có năm đệ tử Tề Vân Tông đi theo, hẳn đã có vô số võ giả vây đánh bọn hắn rồi.
Ban ngày, Diệp Chân đã rất đau đầu về vấn đề này. Vân Dực Hổ tiểu Miêu lớn hơn bình thường rất nhiều, dẫn nó đi dã ngoại còn tạm được, chứ đi bình thường trong thành thị, thật sự vô cùng không thuận tiện.
Hắn không nghĩ rằng việc Bao trưởng lão tiện tay thưởng cho hắn một quyển bí thuật Càn Khôn Như Ý lại có thể giải quyết một vấn đề phiền toái lớn như thế này.
Có được bí tịch, yêu cầu tu luyện bí thuật Càn Khôn Như Ý cũng cao hơn hẳn.
Nhất định phải là Yêu Thú có linh trí, mới có thể tu luyện được.
Với tình huống bình thường, phẩm giai của Yêu Thú càng cao, kỳ linh trí càng cao hơn, tỷ lệ tu luyện thành công cũng cao hơn hẳn.
Khả năng tu luyện thành công của Yêu Thú thiên giai là một phần mười.
Còn khả năng tu luyện thành công của Yêu Thú Địa Giai chỉ có một phần trăm! Như Vân Dực Hổ Trung phẩm Địa Giai, khả năng tu luyện thành công nhiều nhất cũng chỉ có ba bốn phần trăm mà thôi.
Nhưng mà, sự do người làm.
Chỉ cần là Yêu Thú có linh trí, dưới sự trợ giúp của chủ nhân, siêng năng tu luyện. Khả năng tu luyện thành công nhất định sẽ rất lớn.
Bí thuật Càn Khôn Như Ý tu luyện Yêu Thú này có một điểm rất đặc biệt. Việc này cần võ giả và Yêu Thú liên hệ với nhau thông qua Thông Linh, từng bước một truyền bí thuật này cho Yêu Thú.
Một bước này, quả thật có một chút phiền toái.
- Tốt lắm, tiểu Miêu. Bước đầu tiên, thôi động Linh hạch trong cơ thể ngươi...
Linh Hạch trong cơ thể của Yêu Thú chính là Yên Đan ở đời trước.
- Bước thứ hai, chia lượng Linh Hạch trong cơ thể của ngươi thành ba mươi sáu phần, sau đó phát tán ra toàn thân...
- Bước thứ ba...
- Bước thứ chín, mặc niệm khẩu quyết, thông qua Linh Hạch, co rút toàn bộ cơ thể của ngươi lại... Đúng. Lần thứ nhất, nhất định sẽ thất bại. Có điều, ngươi không nên nản chí. Sau này, ta sẽ bố trí nhiệm vụ cho ngươi. Mỗi ngày, luyện tập ít nhất năm...
- Hả?
Diệp Chân đang nhắm mắt và trao đổi với tiểu Miêu Vân Dực Hổ. Bỗng nhiên, một âm thanh “Ba ba” mãnh liệt của sóng Linh Lực khiến cho hắn cả kinh mà mở mắt ra. Trong nháy mắt, vì quá kinh ngạc mà miệng Diệp Chân biến thành hình quả dứa!
- Một... Một lần... Là được rồi...
Nhìn Vân Dực Hổ tiểu Miêu ở phía xa đang từ từ thu nhỏ lại, từ bốn mét thu nhỏ lại còn hai mét. Diệp Chân cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không lời nào có thể diễn tả được.
Thế nhưng, trong bí tịch đã nói như vậy mà. Ngoại trừ một ít loại Yêu Thú linh trưởng trời sinh ra, ví dụ như loại Linh Viên, loại Hồ mới có thể tu luyện thành công ngay trong lần đầu tiên. Còn những loại Yêu Thú khác, tuyệt đối không thể thành công được.
Thế nhưng, tiểu Miêu Vân Dực Hổ lại thành công trong một lần được như thế!
- Linh trí... Chẳng lẽ là...
Diệp Chân suy nghĩ tận nửa ngày. Hắn cảm thấy có lẽ là do tiểu Miêu đã từng dùng một lượng lớn cường hóa Thần Hồn Ninh Thần Dịch để khôi phục, có tác dụng làm cho linh trí trở nên vô cùng cường đại.
Sau khi tiểu Miêu dùng qua một lượng lớn Ninh Thần Dịch ở chỗ của Thải Y, linh trí của tiểu Miêu đã có biểu hiện không giống bình thường.
Hẳn là do nguyên nhân này.
Lần này, Diệp Chân cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Diệp Chân có chút nôn nóng, ngồi không yên. Hắn dẫn tiểu Miêu đến để bắt đầu bí thuật Càn Khôn Như Ý này.
Hình dạng cơ thể thu nhỏ được một nửa, cũng chỉ là cơ sở đầu tiên.
Sau một ngày, tiểu Miêu Vân Dực Hổ thực sự đã trở thành một con tiểu Miêu thật rồi.
- Biến!
Diệp Chân quát nhẹ một tiếng, Linh Lực quanh cơ thể dài bốn mét của Vân Dực Hổ lập tức được phun ra. Sau đó, từ cơ thể dài bốn mét thu nhỏ đến một thước.
Một con mèo màu trắng sống sờ sờ ra đó.
Diệp Chân nhẹ nhàng vẫy tay, tiểu Miêu Vân Dực Hổ lập tức phát ra một tiếng hổ khiếu chấn động tâm hồn. Sau đó, nó nhảy lên một cái lọt vào ngực của Diệp Chân.
Ầm!
Diệp Chân chỉ cảm thấy giống như có một tòa núi lớn nhào tới trong ngực của hắn. Thiếu chút nữa đã khiến cho Diệp Chân ngã nhào xuống đất.
Hình dạng cơ thể của tiểu Miêu Vân Dực Hổ đã giảm xuống gấp bốn năm lần hình dạng ban đầu. Thế nhưng, thể trọng gần một ngàn cân kia lại không giảm một chút nào cả, quả thực là áp súc tinh hoa.
- Tốt lắm! Sau này lúc ngươi bước ra cửa, ngươi cứ ở hình dạng như vậy đi. Khi ta kêu ngươi hiện ra hình dạng ban đầu, ngươi hãy hiện ra hình dạng ban đầu.
Diệp Chân dặn dò.
Tiểu Miêu cũng rất nghiêm túc gật đầu nhẹ với hắn. Thân hình thoắt một cái, chỉ với một hơi công phu, từ một tiểu Miêu dài đáng yêu, nó đã biến thành một Vân Dực Hổ uy phong lẫm liệt với thân hình dài tận bốn mét.
Diệp Chân trao đổi qua lại với tiểu Miêu. Hắn cảm thấy trạng thái ban đầu vẫn là thoải mái nhất. Trong tĩnh thất, cũng không đáng kể cho lắm.
Thế nhưng, Diệp Chân không có lập tức rời khỏi tĩnh thất, hắn làm theo lời mà Bao trưởng lão đã giao phó, nhanh nhất cũng phải mất đến hai ba ngày sau mới bắt đầu đòi nợ được. Mấy ngày nay, hắn muốn tận lực tu luyện một phen cho thật tốt.
Diệp Chân khoanh chân ngồi trên mặt đất, hắn cảm thấy trong lòng yên tĩnh hơn một chút. Sau đó, hắn lấy hai viên Yêu Linh Đề Nguyên Đan Địa Giai mà Hắc Thủy Đan Vương đã đưa hắn ngày hôm nay ra.
Hắn tuyệt đối không thể chê bai được, trước mắt cứ luyện viên Hạ phẩm Yêu Linh Đề Nguyên Đan Địa Giai kia đi.
Sau khi Diệp Chân nuốt Hạ phẩm Yêu Linh Đề Nguyên Đan Địa Giai vào bụng, từng đợt Linh Lực lập tức nhào tới giống như sóng biển.
Diệp Chân dùng toàn lực để vận chuyển Nhất Khí Hỗn Nguyên Công. Âm thanh “Ba ba” báo hiệu việc Linh Lực đã nhanh chóng chuyển hóa xuống đan điền.
Linh Lực bị đè xuống làm cho Chân Nguyên trong cơ thể của Diệp Chân giống như đang bước vào một lò nung lớn. Hơn mười giọt Chân Nguyên bị luyện hóa rồi lại tiếp tục luyện hóa, cuối cùng cũng đã hóa thành một tia Linh Lực.
Linh Lực và Chân Nguyên cũng được xem như hai phẩm chất của lực lượng.
Nếu nói Linh Lực là thép tinh, vậy Chân Nguyên chính là vụn sắt, giữa hai người chênh lệch quá xa.
Hơn nữa, Diệp Chân cũng đã tu luyện ra được Linh Lực, đó còn là bách luyện tinh cương.
Không khác gì tác dụng mà ngày đó, Thận Long Châu đã rèn luyện lực lượng để Diệp Chân luyện thành Linh Lực. Vừa mới sinh ra đã tinh thuần hơn người khác ba phần.
Hai ngày sau, Diệp Chân đã luyện hơn phân nửa lực lượng Yêu Linh Đề Nguyên Đan Địa Giai Trung phẩm. Một âm thanh ầm ầm vang lên ở bên trong, trong đan điền, hơn phân nửa số lượng Linh Lực rốt cục cũng đã chiếm được ưu thế.
Điều này cho thấy rằng tu vi của Diệp Chân có thể đột phá từ Dẫn Linh sơ kỳ đến Dẫn Linh trung kỳ.
Đột phá một lần từ trên xuống dưới chỉ trong ba ngày.
Diệp Chân đã có thể thấy lốm đốm uy lực cực lớn của đan dược. Hắc Thủy Đan Vương có được địa vị cao như thế trong Hắc Thủy Quốc cũng có lí do.
Diệp Chân đoán nếu hắn có thêm ba bốn viên Trung phẩm Yêu Linh Đề Nguyên Đan Địa Giai, tu vi của hắn nhất định có thể đột phá một đường từ Dẫn Linh sơ kỳ đến hậu kỳ, sau đó tiếp tục đột phá đến Dẫn Linh đỉnh phong.
Đáng tiếc rằng Yên Đan Địa Giai vốn là một vật hiếm có, lại bán chạy nhất. Nếu một người mua nó, nhất định sẽ bị người khác ra giá cao hơn lấy đi. Cho nên, Diệp Chân muốn đạt được một số lượng lớn Yêu Linh Đề Nguyên Đan trong khoảng thời gian ngắn là điều không thể.
Diệp Chân muốn tăng tu vi của mình trong thời gian ngắn như nửa tháng lại càng không thể nào hơn nữa.
Tốn hết một ngày, tu vi của Diệp Chân cũng đã hoàn toàn vững chắc. Cho đến khi Bao đạo trưởng phái người đến gọi hắn, Diệp Chân mới chịu đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi tĩnh thất.
- Tiểu Miêu, biến!
Vừa bước ra khỏi cửa, Diệp Chân đã lập tức quát nhẹ một tiếng. Vân Dực Hổ đã dài thêm nửa xích trong mấy ngày nay lập tức thu nhỏ lại. Nó nhanh chóng biến thành một con tiểu Miêu dài hơn một thước vô cùng đáng yêu, thí điên đi theo sau lưng của Diệp Chân.
Về việc ôm, Diệp Chân cũng không muốn ôm một tiểu Miêu nặng ngàn cân như vậy.
Sau khi Diệp Chân bước một bước ra khỏi cửa của tĩnh thất, hắn đột nhiên rụt chân trở về.
- Tu vi của ta đã tăng vọt lên một tiểu cảnh giới chỉ trong ba ngày, chuyện này thật sự quá kinh thế hãi tục, chỉ sợ sẽ làm cho người khác chú ý...
Diệp Chân lập tức có chút cảnh giác. Đầu tiên, có ngoại môn đệ nhất Cổ Đa Trí phát hiện bí mật thạch tủy linh dịch của Diệp Chân. Sau đó, có Ngũ trưởng lão Hồng Bán Giang, đệ nhất Thiên Bảng Khuất Chiến Càn, bọn người đều cảm thấy tu vi của Diệp Chân tăng quá nhanh, họ muốn hỏi bí mật trên người của Diệp Chân.
Tập trung lại, Diệp Chân vận chuyển Ẩn Chân Quyết do Lục La truyền thụ.
Điều chỉnh một hồi lâu, Diệp Chân mới đưa lực lượng Dẫn Linh trung kỳ quanh người ra mặt, Bộ dạng đột phá Dẫn Linh sơ kỳ rất khó để che dấu.
Lúc này, hắn mới mang tiểu Miêu rời khỏi tĩnh thất.
- Hả? Nhanh như vậy sao?
Lúc Bao trưởng lão nhìn thấy tiểu Miêu Vân Dực Hổ tiểu Miêu, ông lập tức xoay mình lắp bắp kinh hãi. Trong ánh mắt của ông tràn đầy sự kinh ngạc.
- Xem như vận khí đi. Dạy mới có mấy lần mà nó đã học được bí thuật Càn Khôn Như Ý rồi.
Diệp Chân đáp.
- Vận khí? Học bí thuật kia chính là bằng linh trí mạnh yếu của Yêu Thú. Diệp Chân ngươi thật sự đã nhặt được bảo vật rồi đó.
- Theo lão phu thấy, linh trí cực của Vân Dực Hổ này không đơn giản đâu. Nếu có cơ duyên thích hợp, thành tựu sau này của nó, khó mà có giới hạn.
Gương mặt Bao trưởng lão đầy hâm mộ!
- Còn phải xem cơ duyên.
Diệp Chân cũng rất chờ mong, trong tương lai, tiểu Miêu Vân Dực Hổ sẽ trưởng thành tới trình độ nào nữa?
Vân Dực Hổ Vương sao?
Diệp Chân đắc ý, Bao trưởng lão cũng không nhìn ra Diệp Chân đang che giấu tu vi. Nghe nói, Bao trưởng lão là cường giả Hóa Linh cảnh nhị trọng.
Lục La cho hắn Ẩn Chân Quyết này, thật sự là đồ tốt.
Nhiệm vụ đòi nợ này, quả thật không ngoài dự đoán của Bao trưởng lão.
Trong ba ngày Diệp Chân bế quan tu luyện, chưa tới hai ngày, đã có một con cháu quan lại chủ động đến thăm và trả sạch nợ nần. Đến bây giờ, một nửa số người trên danh sách kia cũng đã trả sạch nợ rồi.
Cách làm của Bao trưởng lão với thuyết pháp của hắn rất giống nhau. Để Diệp Chân dẫn năm người Nhâm Tây Hoa, cầm danh sách chưa trả nợ, nho nhã lễ độ lần lượt bái phóng một trận.
Không tới năm ngày, tám phần trên danh sách thiếu nợ đã thanh toán đầy đủ. Vì thế, Tề Vân Tông đã nhập sổ hơn trăm vạn lượng hoàng kim, Hạ phẩm Linh Tinh cũng đến năm, sáu ngàn khối.
Nếu không trả hết nợ nần, những vương công quý tộc tử đệ này cũng chuyên môn phái người để giải thích tình huống, nói là đang tập hợp tài chính, một khi gom góp đủ, sẽ lập tức trả.
Đến tận bây giờ, nhiệm vụ đòi nợ cũng xem như đã hoàn thành viên mãn.
Nhiệm vụ đòi nợ đã hoàn thành viên mãn, danh tiếng của Diệp Chân ở Hắc Thủy Vương Thành cũng vang xa. Nhất là tiếng xấu, đã lan truyền khắp toàn bộ Hắc Thủy Vương Thành rồi.
Nghe nói, vị công tử Phan Uy Phan bị Diệp Chân chơi đùa đã không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa. Hắn ta trực tiếp bị cha của hắn ta kéo vào quân doanh đại quân Hữu Túc Vệ để tiếp nhận đặc huấn.
Cũng không biết do người nào truyền đi tin tức này, có lẽ là chấp sự Lưu Năng thích khoe khoang.
Ngày ấy, Hắc Thủy Đan Vương chủ động đến thăm và định ngày hẹn gặp Diệp Chân sau đó cùng Diệp Chân mật đàm hơn nửa canh giờ, chuyện này lập tức được truyền ra ngoài.
Ở Hắc Thủy Vương Thành, địa phương Bát Quái nhất này, nói gió là mưa, nói mưa chính là sấm nổ. Không tới mấy ngày, cả thành đều biết chuyện Hắc Thủy Đan Vương cầu kiến Diệp Chân.
Mặc dù, không có nhiều người tin vào lời đồn đãi này. Thế nhưng, cũng làm cho thanh danh của Diệp Chân ở Hắc Thủy Vương Thành càng lúc càng lớn hơn.
Hôm nay, trong đạo trường, năm người Diệp Chân đang luận bàn võ kỹ. Một nhân vật đặc biệt, mặt trắng, không râu, không hầu kết đột nhiên đến thăm và đưa cho Diệp Chân một thiệp mời Đại Hồng.