Chương 163: Múa Rìu Qua Mắt Thợ
Xùy! Xùy! Xùy!
Khi Mông Tiểu Nguyệt dùng ba kiếm đánh Ngưu Cường bay xuống võ đài, thi đấu tích lũy điểm vòng thứ mười của vòng chung kết tuyên bố kết thúc.
So sánh với chín vòng trước, thứ tự ở vòng thứ mười xuất hiện một ít biến hóa.
Ba người Khuất Chiến Càn, Diệp Chân, Trưởng Tôn Nhiên giành được hai mươi điểm cùng nhau đứng đầu, còn Cao Hành Liệt trước đó đứng thứ hai Thiên Bảng nhưng vì thua Diệp Chân, chỉ được mười tám điểm nên xếp hàng thứ tư.
Nhâm Tây Hoa thi đấu vòng này vận khí không tệ, thắng một trận, được mười sáu điểm, giống như Hàn Thạch thắng một trận, đứng ở hàng thứ năm thứ sáu.
Nhưng Tôn Tác Hải vì thua một trận, đám người Mông Tiểu Nguyệt, Tào La, Ngô Ca lại thắng một trận, tính cả Biên Long và Nhạc Tuệ, đệ tử được mười bốn điểm có đến sáu người, ngay bây giờ sáu người phải thi đấu loại hai người.
Chung trưởng lão đưa ra phương pháp rất đơn giản, mỗi người trong sáu người này tự do chọn một đối thủ trong các người còn lại, đánh một trận, sau đó ứng chiến một trận, chính là thi hai trận.
Nếu hai trận đều thua, sẽ bị loại, còn nếu nhân số không còn nhiều, thì sẽ loại người thua một trận.
Cũng do Tôn Tác Hải tự mình tìm đường chết, lần thứ nhất lên đài chọn đối thủ, đã chiếm được rất nhiều tiện nghi, nhưng hắn lại nghĩ Mông Tiểu Nguyệt là quả hồng mềm.
Mông Tiểu Nguyệt đã có nửa mạch thần thông, hơn nữa còn là cùng luyện một môn như chung sư phụ với Diệp Chân, mặc dù lực lượng thần hồn trước mắt của Mông Tiểu Nguyệt không thể chủ động đánh ra Kiếm Mạch bản nguyên nhưng tác dụng phụ trợ của Kiếm Mạch thần thông Kiếm Tâm Thông Minh lại rất giống nhau.
Thậm chí lúc truyền thừa, vì Mông Tiểu Nguyệt là chủ thể truyền thừa, Mông Tiểu Nguyệt chú thành Kiếm Mạch thần thông thậm chí còn mạnh hơn Diệp Chân một chút.
Kết quả, ý cảnh Trọng Nhạc thối pháp của Tôn Tác Hải căn bản không có bất kỳ tác dụng áp chế nào đối với Mông Tiểu Nguyệt.
Tôn Tác Hải bị Mông Tiểu Nguyệt đánh xuống võ đài. Cũng vì tu vi của Mông Tiểu Nguyệt chỉ có chân nguyên ngũ trọng đỉnh phong, lại không có Hạ phẩm Bảo khí phụ trợ, không cách nào có thể dùng một kiếm phá vỡ cương khí hộ thể của Tôn Tác Hải.
Bằng không, kết quả của Tôn Tác Hải tuyệt đối sẽ rất thảm.
Danh hào tiểu La Sát của Mông Tiểu Nguyệt cũng không phải gọi không.
Khi đến lượt Mông Tiểu Nguyệt chọn người khiêu chiến, Mông Tiểu Nguyệt trực tiếp khiêu chiến Tôn Tác Hải dám xem nàng là quả hồng mềm.
Trước đây Mông Tiểu Nguyệt sẽ đối chiến với đệ tử có tu vi không chênh lệch lắm, ra tay tàn nhẫn, kết thúc sẽ đổ máu.
Tác phong tàn nhẫn như vậy, lại thêm sư tôn Liêu Phi Bạch có danh xưng là Yêu Diện La Sát, danh hào tiểu La Sát lập tức được các đệ tử truyền ra.
Lúc đầu, Mông Tiểu Nguyệt lần nữa khiêu chiến kẻ thất bại, bị người khi dễ, Tôn Tác Hải hoàn toàn có thể từ chối.
Nhưng, Tôn Tác Hải nghĩ nếu hòa nhau một bàn có thể lấy lại thể diện, trực tiếp nhảy lên võ đài.
Kết quả Tôn Tác Hải trở thành một quả hồng mềm, bị Mông Tiểu Nguyệt đánh rất thê thảm, hoàn toàn cách xa mười vị trí đứng đầu được ban thưởng!
Mười vị trí đầu thi đấu tông môn được quyết định.
Theo thứ tự mười người là Khuất Chiến Càn, Diệp Chân, Trưởng Tôn Nhiên, Cao Hành Liệt, Nhâm Tây Hoa, Hàn Thạch, Ngô Ca, Nhạc Tuệ, Tào La, Mông Tiểu Nguyệt.
Trong các đệ tử mười vị trí đầu Thiên Bảng của Tề Vân Tông, thậm chí có ba vị chưa dùng toàn lực đã đứng trong mười vị trí đầu tông môn.
Bài danh thi đấu cuối cùng cũng không cử hành ngay lập tức.
Rất nhiều người vừa sáng sớm đã ác chiến hai mươi trận, tu vi, tinh thần đều hao tổn nghiêm trọng. Có người thậm chí đã bị thương như Phong Hành Liệt, đã rất khó phát huy ra chiến lực đỉnh phong.
Cho nên, Chung trưởng lão tuyên bố, sau hai canh giờ nghỉ ngơi, buổi chiều tái chiến!
Thời gian hai canh giờ rất nhanh đã đi qua, người tụ tập ở đấu võ trường lại càng ngày càng nhiều.
Chân truyền đệ tử của Tề Vân Tông dần lộ diện, như đám người Phiền Sở Ngọc, Lữ Tín, Ổ Minh Đạt, Mai Nguyên Câu, đều xuất hiện ở võ trường, tạo thành một vòng đặc biệt nhỏ hẹp.
Ngay cả Thải Y cũng đã đến võ trường, có điều, ở chung một chỗ với Diệp Chân, có chút thân mật, tiện sát phần đông đệ tử.
Tám vị tông môn trưởng lão cũng toàn bộ xuất hiện, mười vị trí đầu tông môn, từng người đều là nhân tài xuất chúng, nếu vừa ý, có lẽ các trưởng lão tông môn sẽ thu đồ đệ tại chỗ.
- Bài danh thi đấu mười vị trí đầu hiện tại bắt đầu, trận đầu, Nhâm Tây Hoa đối chiến Ngô Ca!
Chung Ly trưởng lão đi đến võ đài lớn tiếng tuyên bố.
Gọi là bài danh thi đấu nhưng thật ra rất đơn giản, mỗi người, đều sẽ đánh một trận với mỗi người trong mười vị trí đầu, lấy thắng bại để tính điểm, cuối cùng, người có điểm tích lũy đứng đầu sẽ là người giành được giải nhất thi đấu tông môn.
Dựa vào tiểu tổ thi đấu cùng nhau giao thủ đối thủ để thi đấu tích lũy điểm vòng chung kết, trực tiếp dựa vào thắng bại một trận làm thành tích, sẽ giảm bớt số trận chiến đấu.
Đương nhiên, nếu có người không phục, cũng có thể đưa ra ý kiến, xin so tài lại.
Trước đây Diệp Chân đã đã giao thủ với năm người Hàn Thạch, Nhâm Tây Hoa, Cao Hành Liệt, Ngô Ca, không ngoài ý muốn thì Diệp Chân chỉ cần đánh bốn trận.
Rất nhanh, đến phiên Diệp Chân.
- Trận thứ tư, Diệp Chân đối chiến Trưởng Tôn Nhiên!
Khi Chung trưởng lão tuyên hiệu, Diệp Chân và Trưởng Tôn Nhiên đã đồng thời bước lên võ đài.
Nghe được Diệp Chân sắp đối chiến với Trưởng Tôn Nhiên, ánh mắt mọi người đều tập trung hướng về phía võ đài.
- Phiền sư huynh, ngươi đoán xem Diệp Chân với Trưởng Tôn Nhiên ai sẽ thắng?
Chân truyền Mai Nguyên Câu hỏi.
Chân truyền đệ tử đang nghị luận là điều khiến cho người ta quan tâm nhất, trong nháy mắt, các đệ tử đều dựng lỗ tai lên muốn nghe lời bàn của chân truyền đệ tử.
Phiền Sở Ngọc rất có phong độ cười một tiếng, rồi hỏi đùa.
- Mai sư đệ, muốn nghe nói thật hay nói dối?
- Nói thật với nói dối khác như thế nào?
- Lời nói dối là tiểu sư đệ của ta Nhạc Thừa Tổ sẽ chết thảm dưới tay Diệp Chân tay, ta đương nhiên hi vọng Trưởng Tôn Nhiên thắng, Diệp Chân thua.
Phiền Sở Ngọc nói.
- Vậy nói thật là Diệp Chân thắng?
- Không sai, mặc dù ta rất hi vọng Diệp Chân thua, nhưng hôm nay biểu hiện của Diệp Chân về Kiếm đạo vô cùng cao minh, tạo nghệ luận kiếm đạo tinh khiết, ngay cả tiểu La Sát Mông Tiểu Nguyệt miễn cưỡng mới có thể sánh vai với Diệp Chân!
Thật không may, Trưởng Tôn Nhiên cũng sử dụng kiếm, dưới tình huống tu vi chênh lệch không lớn, khả năng Trưởng Tôn Nhiên thắng, hình như không có...
Khi đám người Phiền Sở Ngọc nghị luận, Diệp Chân đã giao thủ với Trưởng Tôn Nhiên.
- Trưởng Tôn sư huynh, xin chỉ giáo!
Nhẹ nhàng thi lễ, kiếm quang của Diệp Chân đột nhiên bay ra, kiếm quang một đường như mây chém bổ xuống đầu Trưởng Tôn Nhiên.
Lưu Vân Như Tiên!
Trưởng Tôn Nhiên tiện tay bổ ra một đạo kiếm quang, nghênh đón lấy.
Lưu Vân kiếm pháp chiếm lợi thế hơn vì biến hóa quỷ dị, thần niệm khẽ động, kiếm quang của Diệp Chân như roi xoay mình vòng vo rồi ngoặt đi, tránh đi kiếm quang Trưởng Tôn Nhiên đánh tới, tiếp tục bổ về phía Trưởng Tôn Nhiên.
Kiếm quang của Trưởng Tôn Nhiên cũng quỷ dị quẹo đi, nghênh hướng kiếm quang của Diệp Chân.
Hai đạo kiếm quang rẽ ngoặt hung hăng đụng vào nhau, sau đó biến mất, thần sắc Diệp Chân ngẩn người.
- Diệp sư đệ, chiêu Lưu Vân Như Tiên này của ta như thế nào? Kiếm pháp Lưu Vân này, ta đã khổ tu hơn một năm đó...
Thần sắc Trưởng Tôn Nhiên có phần tự đắc, ý kia tựa như đang nói Diệp Chân ở trước mặt hắn thi triển Lưu Vân kiếm pháp là múa rìu qua mắt thợ.
- Không tệ!
Khi miệng nói không tệ, đột nhiên thân hình Diệp Chân bay lên, kiếm quang Thiên Tinh Kiếm bắn ra bốn phía. Thể nội Kiếm Mạch thần thông rung động không thôi, chín đạo Lưu Vân kiếm khí xếp thành một hàng, giống như binh sĩ, đánh úp về phía Trưởng Tôn Nhiên!
Lưu Vân Cửu Thiểm!
- Đánh hay lắm!
Trưởng Tôn Nhiên hét lớn một tiếng, lấy Lưu Vân Cửu Thiểm tương tự đối chiến với Lưu Vân Cửu Thiểm.
Mắt thấy mười tám đạo Lưu Vân kiếm sắp đụng vào nhau, Thiên Tinh Kiếm rất nhỏ trong tay Diệp Chân run lên, chín đạo Lưu Vân kiếm khí tăng tốc độ. Trong nháy mắt lướt qua Lưu Vân Cửu Thiểm của Trưởng Tôn Nhiên.
Xoạt!
Cửu Kiếm hợp làm một, đánh xuống vào đầu Trưởng Tôn Nhiên!
Sự biến hóa này lại cực kỳ thần dị khiến cho Trưởng Tôn Nhiên tinh thông Lưu Vân kiếm pháp cũng không nghĩ tới.
Qúa kinh hãi, Trưởng Tôn Nhiên cực kỳ vội vàng gọi kiếm về tự vệ, linh khí hộ thể quanh thân càng thêm sáng chói tới cực điểm.
Ầm!
Trưởng Tôn Nhiên giống như một tấm ván gỗ, bị Lưu Vân kiếm khí hợp chín làm một đánh bay. Tinh Kim trường kiếm trong tay dùng để tự vệ trực tiếp vỡ thành vô số mảnh.
Sau khi rơi xuống dất, khóe miệng của Trưởng Tôn Nhiên thấm ra một đạo máu tươi, bất chấp thương thế của mình, một mặt kinh hãi xông đến Diệp Chân hỏi.
- Điều đó không thể nào, biến hóa đa dạng quỷ dị như vậy, làm sao có thể làm được? Trong Lưu Vân kiếm pháp, cũng không có loại biến hóa này!
Đám người quan chiến trên đài dưới đài cũng ngây dại.
Ai cũng không thể tưởng được, trong dự đoán một trận đánh đặc sắc, vậy mà chỉ dùng hai chiêu đã kết thúc, thật sự khiến cho người khác rất kinh ngạc.
- Ách, luyện lâu rồi, có thể sẽ làm được....
iệp Chân thuận miệng nói một câu.
Kỳ thật trận này, Trưởng Tôn Nhiên thua hơi có chút oan uổng!
Nếu hắn không dùng Lưu Vân kiếm pháp, dựa vào thực lực của hắn cũng sẽ không thua nhanh đến như vậy, hai chiêu điều không đối chiến được đã thua!
So biến hóa với Diệp Chân, chuyện kia căn bản đang tự chế giễu mình!
Chưa kể Kiếm Tâm Thông Minh của Diệp Chân để khiến cho Diệp Chân điều khiển kiếm người khác không thể so sánh được.
Nhưng chân chính để Diệp Chân thi triển Lưu Vân Cửu Biến thay đổi liên tục lại chính là lực lượng thần hồn cường đại của hắn. Dưới sự trợ giúp của lực lượng thần hồn cường đại, Lưu Vân Cửu Biến trong tay Diệp Chân mơ hồ biến hóa tùy tâm sở dục.
Dùng kiếm chiêu đồng dạng nghênh địch, đó là Trưởng Tôn Nhiên tìm đường chết!
Đương nhiên, nếu Trưởng Tôn Nhiên dùng những kiếm pháp khác, cũng chỉ có thêm chút thể diện mà thôi, cuối cùng cũng thất bại!
- Luyện lâu...
Nghe vậy, Trưởng Tôn Nhiên nở nụ cười khổ, kiếm pháp này hắn khổ luyện hơn một năm, Lưu Vân Cửu Thiểm vẫn luôn được hắn xem là sát chiêu, xem như Diệp Chân luyện lâu hơn, có thể luyện lâu hơn bao nhiêu?
Trong đám đệ tử chân truyền, Phiền Sở Ngọc âm thầm kinh hãi lần nữa, người khác không biết, nhưng hắn lại biết.
Một tháng trước, hắn tận mắt thấy Diệp Chân ở lầu năm Tàng Kinh Lâu chọn Lưu Vân kiếm pháp để luyện.
Chỉ một tháng, đã tu luyện Lưu Vân kiếm pháp đến loại trình độ này, còn mạnh hơn so với Trưởng Tôn Nhiên khổ tu Lưu Vân kiếm pháp hơn một năm.
- Diệp Chân này, đến cùng là thiên phú biến thái hay trên người thật sự có bảo bối tốt gì?
Thần sắc Phiền Sở Ngọc không thay đổi, trong mắt lại lấp lóe ánh sáng.
Cách đó không xa, trong ánh mắt Khuất Chiến Càn cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, nếu không phải Diệp Chân đối chiến với Trưởng Tôn Nhiên, hắn cũng không nghĩ ra, Lưu Vân Cửu Thiểm của Diệp Chân lại có biến hóa lớn như thế.
- Trận thứ năm, Khuất Chiến Càn đối chiến Cao Hành Liệt!
Trong lúc Diệp Chân xuống đài, âm thanh Chung trưởng lão vang lên lần nữa.
Dưới đài, ánh mắt Diệp Chân nhìn về phía Cao Hành Liệt, trong ánh mắt có chút chờ mong,
- Chắc đã đến lúc Cao Hành Liệt ra tay nhỉ?
Đây cũng là hoang mang lớn nhất trước mắt của Diệp Chân —— hoàn toàn không biết gì cả đối với chiến lực chân chính của Khuất Chiến Càn.
Ngoại trừ Khuất Chiến Càn nổi tiếng với tu vi Hóa Linh cảnh, dọa sợ tất cả mọi người, thi đấu tích lũy điểm trận chung kết, mười vị đối thủ của Khuất Chiến Càn, lên đài toàn bộ đều nhận thua, cơ hội để Diệp Chân quan sát một chút thực lực Khuất Chiến Càn đều không có.
- Lại là Cao sư huynh, dựa vào tính cách của Cao sư huynh, cho dù thua, khẳng định cũng sẽ ra tay?
- Đó là đương nhiên, Cao sư huynh nổi danh kiên cường mà!
Trong con mắt chờ mong của mọi người, Cao Hành Liệt và Khuất Chiến Càn chậm rãi bước lên võ đài!