Chương 177: Ác Chiến Đại Đội Trăm Người
- Rống!
Thủy Hỏa Kim Viên gào thét truyền ra từ cách đó vài dặm.
Diệp Chân cả kinh, xoay mình bay lên ngự không, thấy Hổ Văn thanh niên Nam Man bộ - Đạt Hải đang thúc giục năm con yêu thú của hắn ác chiến với một đội quân Ma Hồn trăm người.
Tu vi tướng lĩnh của đội quân Ma Hồn trăm người đã đạt tới Hóa Linh cảnh nhị tam trọng lại bị Đạt Hải kia dùng trung phẩm bảo cung bắn ra liên tiếp ba tiễn nổ tung.
Một màn này, Diệp Chân nhìn thấy mà nổi cả gai óc.
- Hỗn đản này không phải không truy giết ta à? Làm sao lại trùng hợp xuất hiện sau lưng ta như vậy?
Diệp Chân không chút do dự cưỡi lên Vân Dực Hổ, hóa thành một đạo bạch quang nhanh chóng bay đi.
Lúc đang bay, tiện tay cầm ra một nắm Yêu đan Nhân Giai Thượng phẩm trong trữ vật giới chỉ, nhét vào trong miệng Vân Dực Hổ, phi hành tốc độ cao thời gian dài, Vân Dực Hổ tiêu hao vô cùng lớn, Yêu đan và Linh Tinh chính là thứ bổ sung tốt nhất cho Vân Dực Hổ.
Sau trăm hơi thở, Đạt Hải giải quyết hết đội quân Ma Hồn trăm người, đi tới nơi Diệp Chân giết chết Bộ Trường Hiên, hít hà mũi, lại sờ lên máu tươi trên mặt đất, oán hận dậm chân.
- Lại để tên hỗn đản này chạy mất! Có điều, máu tươi còn chưa hoàn toàn ngưng kết, thời gian rời đi tuyệt đối không vượt quá một phút đồng hồ.
- Đuổi!
Lần nữa cưỡi lên Thủy Hỏa Kim Viên, Đạt Hải mang theo yêu thú của hắn trùng trùng điệp điệp đuổi theo hướng Diệp Chân vừa rời khỏi.
- Dám giết tộc nhân của ta, chắc chắn phải chết!
Trong con ngươi của Đạt Hải tràn đầy lửa giận.
...
Bành! Bành! Bành!
Diệp Chân đang chém giết một đội quân Ma Hồn mười người, đột nhiên nghe được âm thanh chấn động từ phương xa truyền đến.
- Trời ơi, gia hỏa này thật sự là âm hồn bất tán!
Ma Hồn Huyết Tinh rớt xuống đất cũng không kịp nhặt, Diệp Chân vội vàng cưỡi lên Vân Dực Hổ, vội vàng chạy trốn.
Ngay lúc đó, Hổ Văn thanh niên Đạt Hải cưỡi Trùng Tiêu Lôi Ưng xông lên bầu trời, thấy Diệp Chân đang chạy trốn, cười lạnh một tiếng, khóe miệng phát ra âm tiết kỳ dị, hai cánh của Trùng Tiêu Lôi Ưng chấn động, giống như một đạo thiểm điện, điên cuồng đuổi theo hướng Diệp Chân cưỡi Vân Dực Hổ.
Tốc độ của Trùng Tiêu Lôi Ưng rất nhanh, nhưng Vân Dực Hổ trời sinh có thể điều khiển gió mây, cũng không kém bao nhiêu, đôi cánh ngắn nhỏ đầy thịt cử động, phong vân khuấy động, trong nháy mắt tốc độ tăng lên gấp nhiều lần.
Nhưng, Vân Dực Hổ tiểu Miêu hiện tại vẫn chưa trưởng thành, chỉ có tu vi Địa Giai Hạ phẩm, tu vi chênh lệch như vậy khiến cho tốc độ Vân Dực Hổ tiểu Miêu chậm hơn so với Trùng Tiêu Lôi Ưng một đến hai phần mười.
Dưới tình huống chênh lệch tốc độ, khoảng cách của Trùng Tiêu Lôi Ưng và Vân Dực Hổ đang không ngừng bị rút ngắn.
- Bây giờ, ta xem ngươi trốn nơi nào?
Khoảng cách càng ngày càng gần, thời gian dần trôi qua, khoảng cách giữa hai người trên bầu trời chỉ còn lại mười dặm!
Chín dặm!
Tám dặm!
Sáu dặm!
Năm dặm!
Khi khoảng cách còn năm dặm, Thanh Dực Thần Cung đột nhiên xuất hiện trong tay Đạt Hải.
Ông!
Khi Thanh Dực Thần Cung vang lên tiếng ông, bị kéo thành hình lưỡi liềm, trong nháy mắt khí thế kinh khủng hình thành, như trường giang đại hải cuộn trào sóng lớn, Linh Lực lấp lóe trên đầu ngón tay Đạt Hải, ba mũi tên Linh Lực màu xanh theo thứ tự dán lên phía trên Thanh Dực Thần Cung!
Có điều, Đạt Hải cũng chưa lập tức bắn ra, mà lẳng lặng đợi khoảng cách ngày càng gần.
Tốc độ Thanh Dực Thần Cung bắn ra mũi tên Linh Lực cực nhanh, nhưng cũng không phải thiểm điện, nếu khoảng cách quá dài, cuối cùng sẽ cho đối phương có thời gian né tránh.
Nhưng nếu khoảng cách trong bốn dặm, dưới Hóa Linh cảnh, không chệch một tên!
Khoảng cách bốn dặm, khi mũi tên bắn ra, đối phương căn bản không có bất kỳ thời gian nào để tránh né.
Diệp Chân đã sớm thấy qua sự kinh khủng của Thanh Dực Thần Cung.
Khi Diệp Chân quay đầu nhìn thấy ba mũi tên Linh Lực đặt trên Thanh Dực Thần Cung, đột nhiên cả kinh!
Thanh Dực Thần Cung bắn ra liên châu tam tiễn, có thể trực tiếp giết chết bách nhân tướng có tu vi tương đương với Hóa Linh cảnh nhị tam trọng.
- Chết đi!
Ngón tay Đạt Hải thả ra, ba mũi tên Linh Lực lần lượt bắn ra, ba tiếng rít phá không hội tụ thành một tiếng, ba liên châu tiễn bằng Linh Lực bắn ra với tốc độ cực nhanh, mây gió như sóng nước bị khuấy động.
Ngay lúc đó, Diệp Chân xoay người nhảy lên một cái từ trên lưng Vân Dực Hổ, Thiên Tinh Kiếm lập tức thẳng tắp hướng về phía trước bổ ra, Hạ phẩm bảo kiếm mới thu được từ chỗ Bộ Trường Hiên và Ma Chí xuất hiện trong tay trái của Diệp Chân, một đạo Hàn Băng Sát Khí được bổ ra thẳng tắp hướng về phía trước người!
Oanh!
Mũi tên Linh Lực thứ nhất hung hăng đụng vào Phong Quyển Tàn Vân của Diệp Chân, khí lãng lăn lộn ngập trời, mũi tên Linh Lực và kiếm thế Phong Quyển Tàn Vân đồng thời tiêu tán!
Tư!
Cùng lúc đó, hơi nước trong không khí trực tiếp bị Hàn Băng Sát Khí hóa thành khối băng, trong nháy mắt bắn nổ mũi tên Linh Lực thứ hai, phát ra tiếng vang chói tai!
Dư uy của mũi tên Linh Lực thứ hai xuyên qua Hàn Băng Sát Khí, cùng với mũi tên Linh Lực thứ ba hung hăng bắn về chỗ hiểm trên ngực của Diệp Chân!
Trong tích tắc, Hạ phẩm bảo kiếm đoạt từ Ma Chí xuất hiện trong tay trái Diệp Chân, nhanh như tia chớp để ngang trước ngực!
Ầm!
Hạ phẩm bảo kiếm đoạt từ Ma Chí nứt vỡ từng khúc, nhưng thành công ngăn lại dư uy của mũi tên Linh Lực thứ hai và mũi tên Linh Lực thứ ba, chỉ có một tia mũi tên Linh Lực đánh vào trên linh cương hộ thể của Diệp Chân.
Ngay lúc đó, Diệp Chân không lùi mà tiến tới, thân hình như cuồng phong lướt về phía Nam Man Linh giả Đạt Hải đang tiếp tục lao tới.
Giơ Thiên Tinh Kiếm lên, phong vân thay đổi, bổ ra một kiếm!
Gió trợ kiếm uy, kiếm tụ mây thế, một đạo kiếm quang như vòi rồng xoay mình bổ về phía Đạt Hải đang lao tới.
Kiếm quang vừa xuất, sắc mặt Đạt Hải kịch biến!
Mặc dù ở Nam Man bộ, ánh mắt Đạt Hải vẫn có hiểu biết, một kiếm này, nếu hắn đỡ, tuyệt đối sẽ bị thua thiệt.
Trong khoảng khắc nguy hiểm, bỗng nhiên Đạt Hải vỗ vào phần cổ của Trùng Tiêu Lôi Ưng, Trùng Tiêu Lôi Ưng lệch người đi, như đang rơi xuống, hướng về phía dưới lao đi.
- Bây giờ, đến phiên ta truy sát ngươi rồi!
Thân hình khẽ động, triển khai thân pháp Cuồng Phong Lược Ảnh, thân hình Diệp Chân như cuồng phong đuổi theo phần đuôi của Trùng Tiêu Lôi Ưng, lại bổ ra thêm một kiếm Phong Quyển Tàn Vân.
Khi kiếm quang bổ đến phần đuôi của Trùng Tiêu Lôi Ưng, Trùng Tiêu Lôi Ưng tăng tốc độ, tránh đi kiếm quang của Diệp Chân, nhưng kiếm khí vẫn đánh rơi lông đuôi.
- Hừ!
Khi thần niệm động, Vân Dực Hổ bay tới dưới thân Diệp Chân, chở Diệp Chân, bay thẳng lên tầng mây.
Chỉ cần đối phương cách xa Thủy Hỏa Kim Viên - Yêu thú Địa Giai thượng phẩm khủng bố này, lại cách raa khoảng cách với Thanh Dực Thần Cung của Đạt Hải để nó không thể phát huy ra hết tác dụng, Đạt Hải đối với Diệp Chân cũng không có quá nhiều uy hiếp!
Chỉ là, tốc độ của Trùng Tiêu Lôi Ưng quá nhanh, hoàn toàn không phải tốc độ phi hành của võ giả Dẫn Linh cảnh có thể đuổi theo, ngay cả Vân Dực Hổ cũng không đuổi kịp, Diệp Chân chỉ có thể chọn rời đi.
Sau trăm hơi thở, Đạt Hải cưỡi Trùng Tiêu Lôi Ưng đi tới nơi giao chiến lúc trước, lại mất đi dấu vết của Diệp Chân.
- Hừ. Lần sau, tuyệt đối sẽ không để ngươi chạy thoát!
Đã mất đi tung tích của Diệp Chân, Đạt Hải cũng không đuổi theo nữa, con Yêu thú am hiểu truy theo mùi chỉ có thể chờ đợi ở phía sau.
Huống hồ, hắn cũng không thể cách quá xa mấy con yêu thú khác của mình.
Trong tầng mây, Diệp Chân đào thoát khỏi tay Đạt Hải truy sát, biểu lộ có chút phiền muộn.
Đạt Hải này thật đúng là nhân vật toàn cơ bắp, tính cả lúc này, đã ba ngày trôi qua, đã truy sát Diệp Chân ba lần. Mặc kệ Diệp Chân chạy bao xa, cách mỗi một ngày, luôn có thể truy tung ra dấu vết của Diệp Chân.
Diệp Chân đã che giấu mùi trên người, nhưng hình thể Vân Dực Hổ quá lớn, thuốc bột Diệp Chân dùng để che dấu mùi căn bản không đủ dùng.
Càng làm cho Diệp Chân buồn bực là, một ngày trước Đạt Hải truy sát khiến cho Diệp Chân bỏ lỡ tín hiệu tập hợp do Tam hoàng tử Chu Hỗn phát ra.
Dựa theo ước định, tín hiệu tập hợp phát ra sau sáu canh giờ sẽ di chuyển địa điểm, võ giả trong vòng sáu canh giờ không thể đuổi tới chỉ có thể chờ đợi tín hiệu tập hợp lần thứ hai.
Lúc đó Diệp Chân bị Đạt Hải truy sát, chờ có thời gian rảnh sẽ quay lại thì thời gian đã sớm qua sáu canh giờ!
Trên bầu trời Ma Hồn chiến trường một mảnh huyết sắc cũng không thể nhìn thấy mục tiêu rõ ràng, bây giờ trải qua chém giết, nếu không có tín hiệu tập hợp chỉ thị phương hướng, quả thật không có biện pháp tìm được võ giả Hắc Thủy quốc.
Ma Hồn chiến trường này như không có cuối, Diệp Chân thăm dò mấy ngày cũng không thấy điểm cuối.
Sau ba canh giờ bay điên cuồng ở một phương hướng, Diệp Chân lao xuống mặt đất, Vân Dực Hổ tiểu Miêu còn chưa phát triển hoàn toàn, hôm nay thời gian phi hành đã tới cực hạn ước chừng năm canh giờ.
Nhất định phải cho đảm bảo chiến lực cho Vân Dực Hổ để ứng đối nguy cơ tùy thời có thể phát ra.
Tạm thời không thể nào tập hợp, Diệp Chân cũng không thể nhàn rỗi, tuần tra qua lại một khu vực đồi núi, tìm kiếm chiến cơ, săn giết Ma Hồn binh sĩ.
Trước mắt, Diệp Chân còn không biết Ma Hồn binh sĩ sẽ xuất hiện từ đâu, có đôi khi, một nơi nào đó sẽ bất ngờ xuất hiện một đội Ma Hồn binh sĩ, như thức tỉnh trong nháy mắt.
Có lẽ, Ma Hồn Huyết Tinh tan vào mặt đất một lần nữa tụ tập cùng nhau.
Hưu!
Chín đạo Lưu Vân kiếm khí phóng lên trời, quỷ dị ngoặt một cái, hợp chín làm một, trực tiếp chém chết một thiên nhân tướng của tiểu đội Ma Hồn mười người, kiếm cương dài bảy trượng khẽ quét qua, chín Ma Hồn binh sĩ còn dư lại chỉ có tu vi Chân Nguyên cảnh ngũ trọng đỉnh phong đều bị chém ngang lưng!
- Chém giết tiểu đội Ma Hồn mười người này, ngược lại rất nhẹ nhàng!
Diệp Chân vui sướng tìm kiếm Ma Hồn Huyết Tinh rơi trên mặt đất, dựa theo tốc độ này, chỉ cần tìm được đủ tiểu đội Ma Hồn mười người, tập hợp đủ một vạn tệ Ma Hồn Huyết Tinh cũng không phải chuyện quá khó khăn!
Đùng! Đùng! Đùng!
Tiếng trống trận trầm thấp vang lên truyền đến trong lỗ tai của Diệp Chân.
Phía trên đồi núi, tiếng trống trận vang lên bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt của Diệp Chân.
Thần sắc của Diệp Chân đột nhiên cả kinh.
- Chiến xa Trống trận?
Trong quân đoàn Ma Hồn, tổ chức thấp nhất có thể có trống trận chiến xa cũng là đại đội trăm người.
Chiến xa trống trận xuất hiện, đại biểu cho có thể là đại đội trăm người, đại đội ngàn người, thậm chí là quân đoàn vạn người!
Tứ phương đồi núi, nhiều đội Ma Hồn binh sĩ xuất hiện dày đặc, cùng nhau tiến bước chỉnh tề đằng đằng sát khí tới gần Diệp Chân!
- Đại đội trăm người!
Diệp Chân thở dài một hơi, thân hình xoay mình bay lên trời, muốn rời đi từ không trung!
- Giết!
Thân hình bách nhân tướng lĩnh của quân đoàn Ma Hồn trăm người hóa thành một đạo huyết quang phóng lên trời, trường đao huyết sắc trong tay như tia chớp màu đỏ thẫm bổ về phía Diệp Chân.
Ầm!
Đao kiếm tương giao, Diệp Chân như một viên đạn pháo bị oanh trở về mặt đất.
Đùng! Đùng! Đùng!
Tiếng trống trận ngột ngạt sục sôi vang lên, nguyên một đám tiểu đội Ma Hồn mười người như muốn bao vây tiêu diệt ép về phía Diệp Chân!
- Giết!
Trong tiếng hô bén nhọn, Ma Hồn binh sĩ nhiệt huyết dâng trào, nguyên một đám giơ trường đao huyết sắc công kích về hướng Diệp Chân.