Chương 182: Nam Man Có Bảo
Hai cánh Trùng Tiêu Lôi Ưng mở ra, giống như một đạo thiểm điện hối hả vọt lên, trong thời gian ngắn đã chui vào tầng mây trên không trung.
Sau khi trốn vào tầng mây, Nam Man Linh giả Đạt Hải đang căng cứng thần kinh rốt cục buông lỏng.
Thủy Hỏa Kim Viên bị giết, nhưng hắn vẫn thành công đào thoát.
Chỉ cần trốn vào biển mây, coi như Ma Hồn đại quân có bách nhân tướng thậm chí thiên nhân tướng biết bay đuổi theo cũng rất khó đuổi kịp. Hơn nữa, những bách nhân tướng, thiên nhân tướng Ma Hồn, tuyệt sẽ không một thân một mình rời xa quân đoàn.
- Thủy Hỏa Kim Viên chết rồi, ta phải giao phó với các trưởng lão thế nào đây...
Trốn vào tầng mây chạy trốn thành công, Nam Man Linh giả Đạt Hải vô cùng thống khổ vò đầu.
Loại yêu phó phẩm giai như Thủy Hỏa Kim Viên này, đừng nói ở tại trên người Linh giả bọn hắn, cho dù trong tay Linh Tôn, thậm chí toàn bộ Nam Man bộ đều cực kỳ thưa thớt, trân quý.
Rất nhiều Nam Man Linh Tôn đều không nhất định có được một yêu phó Địa Giai thượng phẩm.
Bây giờ, Thủy Hỏa Kim Viên chết rồi, năm con yêu phó cường đại chỉ còn lại có một Trùng Tiêu Lôi Ưng Địa Giai trung phẩm.
Hắn không biết sau khi rời khỏi đây giao phó với các trưởng lão thế nào, càng không biết làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ nhóm trưởng lão giao phó - chiếm lấy Chiến Hồn Huyết Kỳ!
Trong lúc nhất thời, Đạt Hải vừa mới trốn vào tầng mây tâm loạn như ma.
Đột nhiên, thần sắc Đạt Hải bỗng nhiên xiết chặt, một loại cảm giác hết sức nguy hiểm đột nhiên nổi lên trong lòng.
Hưu!
Một vòng kiếm quang như cơn lốc, cuốn sạch biển mây gần đó, giống như kiếm quyển mây trôi bắn tới!
Một vòng kiếm quang này xuất hiện cực kỳ đột ngột, dị thường sắc bén, nháy mắt nó xuất hiện, đuôi xương cụt (*) của Đạt Hải đều thít chặt.
[* Cúc hoa.]
Tất!
Một âm tiết cực kỳ ngắn ngủi từ trong miệng Nam Man Linh giả Đạt Hải bắn ra, linh cương hộ thể lập tức nhanh chóng xuất hiện bên ngoài cơ thể.
Một kiếm này, xuất hiện quá đột nhiên, lại thêm Đạt Hải bởi vì cái chết của Thủy Hỏa Kim Viên mà tâm loạn như ma, thẳng đến khi kiếm quang xuất hiện mới sinh ra cảnh giác.
Trong nháy mắt thúc ép linh cương hộ thể đến cực hạn, đây là một loại phản ứng bản năng của hắn khi đối mặt nguy hiểm. Mà hắn có thể làm được, cũng chỉ có thế!
Kiếm quang nháy mắt cuốn tới!
Xoạt!
Kiếm quang chém qua, Trùng Tiêu Lôi Ưng phát ra một tiếng gào thét thống khổ, lông vũ như sắt thép nhao nhao rơi vụng lạc, cả người Đạt Hải cưỡi trên lưng Trùng Tiêu Lôi Ưng bị đạo kiếm quang này đánh cho bay ngược lên.
Linh cương hộ thể trong nháy mắt bị phá, dư uy kiếm quang lưu lại trên người Đạt Hải trên trăm miệng vết thương, cả người trực tiếp biến thành một người máu.
Lúc này, Trùng Tiêu Lôi Ưng mới hưởng ứng âm thanh kỳ dị chỉ huy của Đạt Hải mà né xuống dưới. Căn bản không để ý chủ nhân của nó đã bị đánh bay.
Đây là điểm yếu của yêu phó Nam Man Linh giả, mọi hành động mang tính ứng biến đều cần chủ nhân chỉ huy.
Rống!
Vân Dực Hổ tiểu Miêu đập ra từ trong tầng mây, một trảo đập ra. Trong tầng mây, phong vân đột nhiên hội tụ, một hổ trảo trực tiếp đánh vào trên người Trùng Tiêu Lôi Ưng, nó sau đó còn bị Diệp Chân chém một kiếm, Trùng Tiêu Lôi Ưng lần nữa phát ra một tiếng gào thét bi thảm!
Lập tức, Vân Dực Hổ đang chiếm tiên cơ bắt đầu đè ép công kích Trùng Tiêu Lôi Ưng.
Diệp Chân mới vừa bổ ra một kiếm từ trong tầng mây, hư giẫm tầng mây, dưới chân như nước chảy mây trôi đuổi kịp Nam Man Linh giả Đạt Hải bị oanh bay ngược, Thiên Tinh Kiếm trong tay thừa cơ bổ gấp!
Hưu hưu hưu hưu!
Một kiếm của Diệp Chân quá nhanh làm Nam Man Linh giả Đạt Hải đang kinh hồn miễn cưỡng tránh né ứng đối, thân pháp lại càng ngày càng chật vật.
Một bước chậm, từng bước chậm chính là hiện trạng bây giờ của Nam Man Linh giả
Đạt Hải!
Mỗi một kiếm của Diệp Chân đều có thể gia tăng cho hắn một vết thương mới.
Lúc này, kiếm thế của Diệp Chân nhanh lại càng nhanh. Nhanh đến nổi cơ hội hắn xuất ra vũ khí cũng không có, hơn nữa thương thế trên người càng nhiều, nhịp điệu càng loạn!
Răng rắc!
Âm thanh cốt nhục chia lìa và tiếng kêu thảm thiết của Nam Man Linh giả Đạt Hải đồng thời vang lên.
Cánh tay trái của Đạt Hải trực tiếp bị Diệp Chân chém đứt. Sau khi trả một cái giá lớn là một cánh tay trái thì Đạt Hải cũng bị Diệp Chân đánh rớt tầng mây, cũng rốt cục thấy rõ thân ảnh Diệp Chân!
- Là ngươi?
- Ngươi lại có thể biến ảo thành binh sĩ Ma Hồn? Chuyện này... Chuyện này...
Chuyện này sao có thể?
Sau khi Nam Man Linh giả Đạt Hải nhìn rõ ràng bộ dáng của Diệp Chân, khiếp sợ không gì sánh nổi, trước đây đủ loại nghi vấn, đủ loại khó hiểu cũng ở trong tích tắc này toàn bộ nghĩ thông suốt.
Hắn không rõ Diệp Chân như thế nào biến ảo thành binh sĩ Ma Hồn, nhưng quân đoàn Ma Hồn trước kia chỉ biết lớn mạnh và giết chóc đột nhiên trở nên thông minh như thế, thậm chí ngay cả nguyên nhân lần nhìn thấu sách lược "Tráng sĩ chặt tay" của hắn, hắn đều đã minh bạch.
Thậm chí, vì sao một chi quân đoàn Ma Hồn trùng hợp như vậy hướng về hắn bọc đánh, hắn cũng đã minh bạch.
Tất cả mọi việc đều bởi vì Diệp Chân!
Gia hỏa bị hắn truy sát năm sáu ngày!
- Tất cả mọi việc, tất cả đều bởi vì ngươi...
Hưu!
Diệp Chân theo sát đến bổ ra một đường Lưu Vân kiếm cương dài tám trượng, kiếm cương chém về phía Nam Man Linh giả Đạt Hải đang bị trọng thương cùng với mất đi cánh tay trái và trên dưới quanh người có mấy chục đạo vết thương, sau đó cái đầu bay lên bầu trời.
Cái đầu bay lên không trung, con mắt trợn trừng, hiện đầy vẻ khiếp sợ và khó hiểu.
Sau khi chém giết Đạt Hải, thân hình Diệp Chân vẫn như cũ không ngừng, bay nhào tiến lên, bắt được thi thể Đạt Hải, lấy ra vòng tay trữ vật từ trên cánh tay phải, lại tìm tòi trong ngực Đạt Hải một lần, sau khi không có phát hiện gì mới nhẹ buông tay, thi thể Đạt Hải mới từ không trung rơi xuống.
Về phần Trùng Tiêu Lôi Ưng, một khắc Đạt Hải bị giết, bởi vì chủ nhân bỏ mình, Thần Hồn lạc ấn biến mất mà Thần Hồn rung động, cũng bị Vân Dực Hổ tiểu Miêu xử lý.
Đương nhiên, coi như không có Thần Hồn trong nháy mắt rung động đó, Vân Dực Hổ tiểu Miêu xử lý Trùng Tiêu Lôi Ưng cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Năng lực ứng biến của Vân Dực Hổ tiểu Miêu cũng không phải trưng cho đẹp, vừa rồi, chính là thừa dịp Diệp Chân kích thương Trùng Tiêu Lôi Ưng, thừa cơ lao tới, lấy tu vi Địa Giai Hạ phẩm đè Trùng Tiêu Lôi Ưng Địa Giai trung phẩm lên đánh.
Không cần Diệp Chân phân phó, Vân Dực Hổ tiểu Miêu đã tóm lấy thi thể Trùng Tiêu Lôi Ưng bắt đầu ăn, Yêu Thú phẩm giai càng cao, tu vi càng cường đại thì huyết nhục càng đại bổ.
Diệp Chân cũng vội vàng dùng thần niệm tiến vào xem xét trong vòng tay trữ vật của Đạt Hải.
Khá lắm, không hổ là thiên tài Nam Man bộ bồi dưỡng trọng điểm, vòng tay trữ vật của hắn cũng là một trung phẩm Bảo khí, không gian mười mét khối chất đầy Ma Hồn Huyết Tinh.
Thần niệm cường đại đảo qua, số lượng Ma Hồn Huyết Tinh đã rõ ràng.
- Hơn sáu ngàn viên Ma Hồn Huyết Tinh phổ thông, hơn sáu trăm viên Ma Hồn Huyết Tinh thập nhân tướng, năm mươi viên Ma Hồn Huyết Tinh bách nhân tướng...
- Gia hỏa này thật sự rất khủng bố, thu hoạch một người đã không chênh lệch quá nhiều so với Ma Hồn Huyết Tinh ta đi theo quân đoàn chém giết lấy được...
Số lượng này tương đương với hơn một vạn bảy ngàn viên Ma Hồn Huyết Tinh phổ thông, Diệp Chân sợ ngây người.
Diệp Chân đi theo quân đoàn liều mạng năm sáu ngày mới nhặt được gần ba vạn viên Ma Hồn Huyết Tinh mà thôi.
Nếu Đạt Hải này và Thủy Hỏa Kim Viên không chết, chỉ sợ Chiến Hồn Huyết Kỳ thật có khả năng bị Nam Man cướp đi.
Không chút do dự, Diệp Chân đeo vòng tay trữ vật trung phẩm Bảo khí này lên cổ tay phải của mình.
Thanh Dực Thần Cung lúc trước truy sát Diệp Chân chạy mất dép cũng lẳng lặng nằm trong góc.
Thanh Dực Thần Cung vào tay cực nặng, toàn thân màu xanh đều giăng đầy phù văn thần bí, hai đầu cung giống như cánh chim vỗ cánh muốn bay, hai chữ "Thanh Dực" phong cách cổ xưa to giấu ở bên trong cánh chim, không nhìn kỹ thì thật nhìn không ra.
Ở nơi vật tư khan hiếm như Nam Man bộ, Thanh Dực Thần Cung này tuyệt đối là bảo bối!
Hơi dùng sức, dây cung bị kéo phát ra âm thanh, Thanh Dực Thần Cung bị kéo thành hình lưỡi liềm, chỗ dây cung đột nhiên truyền đến một tia hấp lực.
Trong lòng Diệp Chân hơi động, thôi động Linh Lực trút qua.
Diệp Chân quán chú một thành Linh Lực vào, Thanh Dực Thần Cung mới ngưng hiện một mũi tên Linh màu xanh Lực, ngón tay buông lỏng!
Hưu!
Tiếng rít phá không lập tức vang vọng bầu trời.
Trong biển mây giống như chui vào một con giao long màu xanh, giống như chém ngang biển mây, trực tiếp chẻ đôi biển mây ra một con đường, biến mất ở cuối ánh mắt của Diệp Chân!
- Trung phẩm Bảo khí quả nhiên bất phàm. Xem ra sau này ta phải luyện một chút tiễn pháp rồi!
Diệp Chân nói tiễn pháp, là chỉ những tiễn pháp đặc biệt như Liên Châu Tiễn, võ giả tu vi đến tầng thứ này của Diệp Chân, dù chưa từng luyện vũ khí phổ thông nào đó nhưng cũng có thể vận dụng xuất thần nhập hóa.
Dưới tình huống chỉ bắn một mũi tên, lấy lực lượng Thần Hồn cường đại của Diệp Chân dẫn đạo, bách phát bách trúng, ngàn bước xuyên dương đều là chuyện dễ dàng.
Trừ cái đó ra, trong vòng tay trữ vật của Đạt Hải còn cất chứa có một trường thương Bảo khí Hạ phẩm, Diệp Chân đoán đây là chiến lợi phẩm sau khi Đạt Hải xử lý một võ giả, hiện tại, cũng thuộc về hắn.
Trừ cái đó ra, Nam Man Linh giả đều giống nhau, quá nghèo, trong vòng tay trữ vật lại không có gì vật có giá trị.
Có điều, chỉ riêng trung phẩm Bảo khí "Thanh Dực Thần Cung" cũng đủ rồi, chớ nói chi là hơn một vạn viên Ma Hồn Huyết Tinh.
Diệp Chân đoán những trưởng lão trong tông môn kia nhìn thấy trung phẩm Bảo khí thì chỉ sợ cũng sẽ đỏ mắt.
Thu thập một chút, Diệp Chân một lần nữa biến ảo thành bộ dáng tướng quân Ma Hồn trăm người, sau đó cưỡi lên Vân Dực Hổ, lao xuống từ trong tầng mây.
Phía dưới, quân đoàn Ma Hồn tử trận gần ngàn người đang một lần nữa tập kết.
Binh lính bình thường đã mất đi tướng lĩnh, trực tiếp bổ sung vào bên trong đội thân vệ thống suất mặt hình vuông, chưa đủ một đội thì được phân tách bổ sung cho đủ, một lần nữa tạo thành chiến trận.
Không có buồn rầu vì đồng đội tử vong, thậm chí ngay cả không có một câu oán hận vì tình báo sai lầm của Diệp Chân, chỉ có âm thanh đội ngũ bước đi.
Một loại bi tráng khó tả đột nhiên dâng lên từ trong lòng Diệp Chân.
Thiết Huyết Quân Hồn!
Đây là Thiết Huyết Quân Hồn!
Thiết Huyết Quân Hồn một lần tử vong - sống lại, sau khi tử vong - sống lại vĩnh viễn chém giết!
- Tiếp tục điều tra!
Thống soái mặt hình vuông chỉ nói một câu, sau đó chuyên chú chỉ huy quân đoàn.
Giờ khắc này, trong đầu Diệp Chân đột nhiên dâng lên một tia xấu hổ!
Là cảm thấy xấu hổ vì lợi dụng những Thiết Huyết Quân Hồn này giết chết Đạt Hải.
Mặc dù bọn hắn không có tình cảm, thậm chí không có họ tên, là một đám Thiết Huyết Quân Hồn chỉ biết giết chóc, nhưng, chỉ cần trong đội ngũ, những Ma Hồn này sẽ xem Diệp Chân trở thành đồng đội, chiến hữu!
Giờ khắc này, một loại cảm giác kỳ quái nổi lên trong đầu Diệp Chân!
- Rống!
Đột nhiên, tiếng hống của Vân Dực Hổ tiểu Miêu từ nơi xa trên không truyền tới!