Chương 191: Chém Giết Lục Chỉ
Xùy!
Hàn Băng Sát Khí màu xám trắng phún ra từ đầu ngón tay Diệp Chân khẽ quét qua, gần trong gang tấc, có thể dùng một chưởng đập tan, nhưng Nhân Hùng Tra Hải lại như gặp được việc gì kinh khủng nhất, vọt tránh đi nhanh như tia chớp.
Trong nháy mắt tránh đi, mồ hôi lạnh vã ra cuồn cuộn từ cái trán của Nhân Hùng Tra Hải.
Nếu tốc độ hắn hơi chậm một chút, trong cự ly ngắn, một kiếm vừa rồi, hắn sẽ nếm đủ.
Nhưng, trong mắt vẫn nổi lên vẻ kinh hãi không thể tránh khỏi.
Cho đến bây giờ, tất cả Linh Lực trên người hắn đều tuôn hướng về thương tích trên cánh tay phải do hàn khí gây ra, nhưng cánh tay phải của hắn, vẫn không có bất kỳ tri giác gì.
Lúc này chuyện khiến cho Nhân Hùng Tra Hải hoảng sợ nhất diễn ra.
Cánh tay phải không cảm giác, đại biểu cho....
Hắn là một thể tu, trong tình huống đó, tuyệt đối không phải chuyện hắn nguyện ý nhìn thấy, chữa thương, nhất định phải nhanh chữa thương!
Trong nháy mắt, mũi chân Nhân Hùng Tra Hải điểm một cái, thân hình như tên nỏ, hóa thành một đạo ảo ảnh vọt gấp ra ngoài, tốc độ kia, nhanh đến cực hạn.
Trong đại điện quang hoa của đường hầm di chuyển bất ngờ lộ lên, khi Diệp Chân tấn công tới, thân hình vạm vỡ của Nhân Hùng Tra Hải đã biến mất.
- Gia hỏa này, ngược lại sát phạt rất quả tuyệt, không thể thắng, lập tức chạy trốn...
Một lần nữa nhặt Thiên Tinh Kiếm về, Diệp Chân mới rảnh rỗi vuốt mồ hôi lạnh trên trán.
Lần đầu tao ngộ thể tu hiếm thấy, phương thức chiến đấu hoàn toàn khác biệt, Diệp Chân ứng phó rất chật vật. Thậm chí, trước mặt thể tu, trung phẩm bảo giáp vừa mới có được đều vô dụng.
Giống như khải giáp binh sĩ có thể phòng được chặt kích đao kiếm, lại không phòng được oanh kích của cự lực đại chùy, trung phẩm bảo giáp trước mặt thần lực của thể tu, căn bản không dùng được.
Nhưng, sau một phen giao thủ, Diệp Chân cũng rút ra kinh nghiệm.
Hàn Băng Sát Khí này là đặc thù Linh Lực, là khắc tinh của thể tu, sau này nếu Diệp Chân có chạm mặt thể tu như Nhân Hùng Tra Hải, cũng sẽ không chật vật giống bây giờ.
Đáng tiếc, trong đại điện gian phòng này mặc dù chưa có người tiến vào, nhưng cũng chỉ có kiện Hắc Phong bảo giáp này làm bảo bối, không còn bất cứ thứ gì khác.
Mặc dù phát hiện bảo bối ở tầng thứ năm, nhưng Diệp Chân cũng không có tìm kiếm ở tầng thứ năm Ma Hồn điện, khi Nhân Hùng Tra Hải chạy trốn đi sau trăm hơi thở, Diệp Chân cũng theo đó bước vào đường hầm di chuyển, tiến vào tầng thứ sáu.
Diệp Chân ở tầng thứ năm liên tục gặp phải đệ tử Kiếm Nguyên tông và Nhân Hùng Tra Hải. Điều này nói rõ, tốc độ bốn nước khác xông điện tuyệt đối rất nhanh.
Mục tiêu cuối cùng quan trọng nhất là Chiến Hồn Huyết Kỳ, tuyệt đối không thể chậm trễ vì tận lực tìm kiếm bảo vật.
Khi đặt chân vào tầng thứ sáu, vận khí của Diệp Chân đến rồi, chỉ cần hao một ngàn Ma Hồn Huyết Tinh, thuận lợi leo lên đến tầng thứ bảy của Ma Hồn điện.
- Chạy chỗ nào!
Khi Diệp Chân bước vào một gian đại điện ở tầng thứ bảy, một tên đệ tử Huyễn Thần tông đang mở ra một cửa điện khác, không nói hai lời, Thiên Tinh Kiếm giương lên, kiếm quang đột nhiên lao nhanh ra.
Sau mấy tức, tên đệ tử Huyễn Thần tông này bị Diệp Chân chém chết tại chỗ.
Không thể không nói, nhân thủ đệ tử Huyễn Thần tông là một chuôi Hạ phẩm bảo kiếm, chiến lực thực sự rất mạnh. Có điều, ai bảo bọn hắn đụng phải Diệp Chân.
- Xông đến tầng thứ bảy, mà vẫn còn có bốn ngàn Ma Hồn Huyết Tinh?
Lật xem một lượt vòng tay trữ vật của tên đệ tử Huyễn Thần tông này, số lượng Ma Hồn Huyết Tinh còn lại khiến cho Diệp Chân hơi kinh hãi.
Khi bước vào tầng thứ bảy, liên tiếp xông qua ba điện không có bất kỳ thu hoạch, Diệp Chân bước vào tầng thứ tám.
Trước cửa một gian đại điện ở tầng thứ tám, bỏ vào một ngàn Ma Hồn Huyết Tinh, huyết quang bay lên, cửa điện lập tức mở rộng, bước vào một bước, con ngươi Diệp Chân bất ngờ co rụt lại!
Trong đại điện gian phòng này có bảo bối!
Ngẩng đầu lên, có một lồng huyết sắc sáng chói, trong lồng, có một khối ngọc phù lẳng lặng nằm ở nơi đó, chắc thuộc về một loại công pháp bí tịch.
Nhưng, đại điện trong gian phòng này, không chỉ có bảo vật, còn có người!
Khi Diệp Chân bước vào, Lục Chỉ Ưng Ma La Kinh Thiên vừa mới vươn một cái đầu ngón tay, đang muốn đâm thủng cái lồng huyết sắc cất giữ ngọc phù sáng chói.
- La Kinh Thiên?
- Ừm, Diệp Chân? Thật đúng dịp!
- Đúng vậy, rất khéo!
Từ âm thanh như là lão hữu ngẫu nhiên gặp nhau chào hỏi, nhưng trên thực tế, trong nháy mắt, khí thế trên thân hai người như bão táp.
Cheng!
Thiên Tinh Kiếm bay ra khỏi vỏ, một vòng kiếm quang như cơn lốc đột nhiên đánh tới hướng La Kinh Thiên, lần này, Diệp Chân chủ động ra tay!
- Lần này, ta xem còn có ai giúp ngươi, chết đi cho ta!
Trong tiếng rống giận dữ, âm thanh ưng gáy vang dội phát ra từ trên người La Kinh Thiên, thân hình thoắt một cái, một hùng ưng to lớn bằng Linh Lực bất ngờ oanh ra.
Sau khi bổ ra một kiếm Phong Quyển Tàn Vân, thân hình Diệp Chân bay lên cao, kiếm quang như mây lập tức tụ lại, trong kiếm quang, còn có tiếng sấm ầm ầm tới.
Trong nháy mắt, toàn bộ trong đại điện hình như nổi cuồng phong, phảng phất như mây đen áp đỉnh, tiếng sấm ầm ầm khí trời, Diệp Chân ngộ ra Lôi Vân ý cảnh đặc hữu của Bát Phương Phong Vân Lạc.
Chiến Hồn Huyết Kỳ ở tầng thứ chín Ma Hồn điện, mà La Kinh Thiên đã xuất hiện ở tầng thứ tám, những người khác cũng có khả năng, Diệp Chân đang rất gấp, nhất định phải cướp được Chiến Hồn Huyết Kỳ, cho nên vừa ra tay, Diệp Chân đã dùng toàn lực.
- Ừm?
Hình như cảm nhận được ý cảnh của Diệp Chân bất phàm, lông mày Lục Chỉ Ưng Ma La Kinh Thiên xiết chặt, hai sáu - mười hai ngón tay giơ lên.
Linh Lực màu xanh tuôn ra, hai ưng trảo to lớn như kinh hồng cào về phía Diệp Chân, cũng trong nháy mắt này, Lục Chỉ Ưng Ma La Kinh Thiên chỉ nhoáng một cái, Linh Lực màu xanh cuồng phún ra, ngưng tụ thành hai đạo Linh kiếm màu xanh, chém về phía Diệp Chân!
Đây là tuyệt kỹ thành danh của Lục Chỉ Ưng Ma - Ưng Trảo Kiếm!
Ông!
Khi thôi động thần niệm, Kiếm Mạch thần thông Kiếm Tâm Thông Minh trong cơ thể
Diệp Chân đột nhiên bắn ra linh quang bốn phía, khe khẽ rung lên, vốn dĩ kiếm thế Diệp Chân vướng víu, bất ngờ trở nên lưu loát.
- Bát Phương Phong Vân Lạc, đi!
Trong lúc Diệp Chân lệ quát, kiếm quang ầm ầm mà xuống, trong tiếng ầm ầm, một đạo lôi quang mang lăng không mà ra, theo kiếm quang oanh một cái bay đi.
Xùy!
Lục Chỉ Ưng Ma La Kinh Thiên oanh ra hai ưng trảo to lớn như bọt khí bị oanh tán, kiếm quang bị ngăn được, nhưng lôi quang lại đánh xuống nhanh như tia chớp!
Đồng thời, hai đạo Ưng Trảo Kiếm của Lục Chỉ Ưng Ma như kiếm quang thẳng tắp chém về phía Diệp Chân, kỳ lạ là, Diệp Chân lại không phòng không tránh!
Trong nháy mắt tiếp theo, hộ thể linh khí của Diệp Chân bị Ưng Trảo Kiếm xé rách, nhưng một tầng thủ hộ linh quang thật mỏng khiến cho hai đạo Ưng Trảo Kiếm của Lục Chỉ Ưng Ma biến mất hoàn toàn!
- Trung phẩm bảo giáp?
Thần sắc La Kinh Thiên đột nhiên ngẩn ngơ!
Hơi giật mình!
La Kinh Thiên vừa vặn bị lôi quang bổ trúng, quanh người lập tức cháy đen, cặp ưng trảo hung sử hiển hách không khống chế được run rẩy.
- Chết đi cho ta!
Trong lúc đó, Ưng Trảo Kiếm mượn cơ hội ngạnh kháng với trung phẩm bảo giáp, Diệp Chân thừa cơ bổ xuống một kiếm nhanh như tia chớp.
La Kinh Thiên cũng cao minh, sau khi khiếp sợ, Linh Lực quanh người tuôn ra, phảng phất như mặt trời mới lên, dị thường chói mắt. Thời khắc Linh Lực trải khắp toàn thân, lôi quang mang tới cảm giác tê liệt đột nhiên biến mất.
- Ưng Bộ!
Trong tiếng quát cực khàn, bước chân La Kinh Thiên lướt ngang mười mét, cho rằng đã tránh thoát nhất kích tất sát của Diệp Chân, nhưng La Kinh Thiên tiếp tục kinh hãi, kiếm cương của Diệp Chân quỷ dị rẽ ngoặt một cái, tiếp tục hướng về hắn chém tới!
Xoẹt!
Mặc dù La Kinh Thiên nhanh như chớp, nhưng một kiếm của Diệp Chân rất nhanh đã chặt đứt một đầu cánh tay của La Kinh Thiên.
Có điều, đó cũng không phải quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là, miệng vết thương cánh tay không có chút máu tươi nào chảy ra. Trong nháy mắt, La miệng vết thương trên cánh tay của Kinh Thiên bị Hàn Băng Sát Khí của Diệp Chân trực tiếp băng phong.
Hàn Băng Sát Khí điên cuồng xâm lấn từ miệng vết thương.
Băng sương dày đặc, giống như băng gạc dính máu loãng, lấy chỗ miệng vết thương cánh tay La Kinh Thiên làm điểm xuất phát, hướng về các nơi trong cơ thể La Kinh Thiên hối hả tràn vào.
Bằng mắt thường có thể thấy được, nửa người La Kinh Thiên bị đông lạnh thành băng điêu, thậm chí đầu gối cũng không thể cong lại.
- Chết đi cho ta!
Một đạo kiếm cương kiếm bổ ra, chém về phía đầu La Kinh Thiên.
- Ngươi dám giết ta, ta chính là chuẩn chân truyền của Huyễn Thần tông, muốn bị trên dưới toàn Huyễn Thần tông ta đồ sát sao?
Âm hiểm tránh đi một kiếm này của Diệp Chân, La Kinh Thiên kinh sợ rống giận.
Thời điểm gặp mặt, La Kinh Thiên căn bản không có đặt Diệp Chân trong mắt.
Nhưng hiện tại, lại hoàn toàn ở vào thế hạ phong, thậm chí tình huống bị Diệp Chân đè đánh, La Kinh Thiên căn bản không ngờ qua.
Lúc này, tính mạng nguy hiểm, La Kinh Thiên đành lấy ra tông môn dọa Diệp Chân!
- Giết ngươi thì sao?
Xuất ra một kiếm, đầu La Kinh Thiên bay lên.
Hơn nữa ở đây không có ai, Diệp Chân giết La Kinh Thiên sao ai biết được, xem như biết thì sao?
Bốn nước ở trong Hắc Long Vực quanh năm chinh chiến không ngừng, nếu chỉ dựa vào một câu đó, dựa vào Huyễn Thần tông uy danh hiển hách, có thể khiến người khác run sợ, thì Huyễn Thần đế quốc đã sớm nhất thống Hắc Long Vực.
La Kinh Thiên trợn trừng đôi mắt, xoay mình hiện lên vẻ khó tin.
- Ta cứ như vậy bị...
Trong nháy mắt tiếp theo, đầu La Kinh Thiên và thi thể đồng thời rơi xuống trên mặt đất, thần quang trong đôi mắt trợn trừng biến mất.
Hồng hộc.... Hồng hộc!
Sau khi chém giết La Kinh Thiên, Diệp Chân thở ra từng ngụm khí.
Đừng thấy giết chết nhẹ nhàng, nhưng lúc giao thủ mấy chiêu, Diệp Chân phát huy toàn bộ bản lĩnh của bản thân, cũng may Hắc Phong bảo giáp có chỗ dùng được, Hơn nữa, vừa ra tay, chính là công kích bén nhọn nhất, đánh La Kinh Thiên một cái trở tay không kịp.
Cuối cùng, vẫn dựa vào Hàn Băng Sát Khí chiến thắng.
Diệp Chân đoán, nếu không có Hàn Băng Sát Khí, dưới tình huống không còn thủ đoạn ác độc khác, Diệp Chân muốn chiến thắng La Kinh Thiên, muốn chém giết La Kinh Thiên, lại không có nhiều khả năng.
Ngón tay khẽ động, trữ vật giới chỉ được đặt chế đeo trên sáu ngón tay của Lục Chỉ Ưng Ma La Kinh Thiên xuất hiện ở trong tay Diệp Chân.
Lục chỉ trữ vật đặc chế của La Kinh Thiên lại là một kiện Hạ phẩm Bảo khí!
- Đệ tử Huyễn Thần tông, quả nhiên giàu có, lại là một bảo giới trung phẩm mười mét khối!
Khi thần niệm tìm tòi, Diệp Chân lập tức lộ ra vẻ vui mừng.
Trữ vật giới chỉ của La Kinh Thiên rất rộng, làm người khác chú ý nhất là vô cùng nhiều rương chứa Hạ phẩm Linh Tinh, chỉnh tề mười rương!
Những thứ khác như đan dược, vàng bạc trong lúc nhất thời càng khó có thể tính toán, trong góc, có hơn một vạn Ma Hồn Huyết Tinh chồng chất lên nhau.
- Hí!
Trong nháy mắt nhìn thấy hơn một vạn Ma Hồn Huyết Tinh, Diệp Chân hít vào một ngụm khí lạnh.
Ma Hồn Huyết Tinh trong tay Huyễn Thần tông đệ tử nhiều như vậy?
Không được, phải mau nhanh lên!
Chiến Hồn Huyết Kỳ tuyệt đối không thể rơi vào trong tay người khác!
Xoẹt!
Diệp Chân đâm ra một kiếm, lồng ánh sáng huyết sắc lập tức bị phá, lập tức cầm lấy ngọc phù vào tay.
Theo tay vung lên, Diệp Chân đặt ngọc phù dán vào trán.
Diệp Chân muốn biết, bên trong ngọc phù này ghi lại đến cùng là thứ gì?