Chương 199: Ly Thạch Chi Mưu
Bên trong Định Quang Phong, Tề Vân tông, Hắc Thủy quốc.
- Sư tôn, đã hơn hai mươi ngày, đệ tử đoán chừng còn nữa mấy ngày, Diệp Chân đi tham gia Ngũ Quốc đại hội sẽ phải trở về, thế nhưng mặc cho đệ tử dùng hết tâm tư, Thải Y đừng nói rời khỏi Tề Vân tông, ngay cả Tiên Nữ Phong cũng chưa từng bước ra một bước.
Trong tĩnh thất Định Quang Phong, khuôn mặt tuấn tú của chân truyền Phiền Sở
Ngọc hiện lên vẻ buồn bực, hết sức dữ tợn.
- Ngươi tiếp cận Thải Y đã nhiều năm, chẳng lẽ không nắm giữ tính nết của nàng?
Chút chuyện như dẫn nàng rời núi cũng làm không xong?
Gương mặt Ngũ trưởng lão Hồng Bán Giang cũng phiền muộn.
Lúc Diệp Chân ở đây, Diệp Chân cùng Thải Y ở trên Tiên Nữ Phong, căn bản không đi đâu, việc hắn trù tính đã lâu không có bất kỳ cơ hội hạ thủ nào.
Mãi mới chờ đến lúc đến Diệp Chân rời núi, Thải Y còn không ra khỏi cửa.
Khiến Ngũ trưởng lão Hồng Bán Giang một mực mưu tính bí mật trên người Thải Y phi thường phiền muộn.
- Sư tôn, tính cách Thải Y, thích yên tĩnh không thích động, ít đi ra ngoài. Hơn nữa là cái loại không rành thế sự, sư huynh muội quan hệ không phải quá quen biết có mời, cho tới bây giờ đều trực tiếp cự tuyệt.
- Sao ngươi không biết dùng đầu óc, giả mạo người quen của Thải Y mời sao?
Hồng Bán Giang phát cáu nói một câu.
Mưu đồ bí mật trên người Thải Y vốn là một sự tình phi thường mạo hiểm.
Có điều, bí mật trên người Thải Y can hệ trọng đại, nghe nói, chưởng môn Quách Kỳ Kinh có thể chú mạch thành công thành tựu thần thông cũng có quan hệ cùng bí mật trên người Thải Y.
Chú mạch thần thông nha!
Đây chính là việc mà Hồng Bán Giang nằm mộng cũng nhớ.
Đừng nói Hồng Bán Giang, ngay cả Phiền Sở Ngọc cũng thật sớm mưu đồ về việc này.
Lúc ban đầu, Hồng Bán Giang muốn để Phiền Sở Ngọc tiếp cận Thải Y, thời gian dần qua tác hợp hai người. Nếu Phiền Sở Ngọc có thể cưới Thải Y làm vợ, bí mật trên người Thải Y cũng sẽ thuộc về sư đồ bọn hắn.
Nhưng không nghĩ tới, Thải Y không chỉ chướng mắt Phiền Sở Ngọc, hơn nữa xuất hiện Diệp Chân cản bước nửa đường. Còn tiến vào Tiên Nữ Phong, hoàn toàn đoạn tuyệt hi vọng của bọn hắn.
Bây giờ, dưới sự hấp dẫn to lớn khi có thể thành tựu chú mạch thần thông, hai sư đồ Hồng Bán Giang từng bước một bí quá hoá liều!
- Sư tôn, thế nhưng nhìn chung toàn bộ tông môn, người quen của Thải Y cũng chỉ có Liêu Phi Bạch. Diệp Chân, chưởng môn ba người mà thôi! Đệ tử hiện tại ngay cả tư cách đặt chân đén Tiên Nữ Phong cũng không có. . . .
Phiền Sở Ngọc khổ sở nói!
- Phế vật, thật là một phế vật!
- Nhìn xem Diệp Chân người ta, nhận thức Thải Y bất quá chưa đến một năm đã tiến dần từng bước, khi đi hai người khi về một đôi! Nhìn ngươi. Cố gắng bốn năm năm, chỉ sợ ngay cả tay của Thải Y còn chưa có nắm qua đây?
Lời Hồng Bán Giang nói để khuôn mặt Phiền Sở Ngọc đột nhiên đen thui.
Hồng Bán Giang thật không có nói sai, hắn dây dưa Thải Y bốn năm năm, thật đúng là ngay cả tay cũng đều chưa nắm qua, tiếp xúc thân mật nhất là một lần hắn đặt chân lên Tiên Nữ Phong, Thải Y dâng cho hắn một ly trà xanh!
- Không có người quen, vậy chế tạo người quen!
- Thải Y không phải thích hoa cỏ và các loại tiểu động vật sao? Ngươi tìm biện pháp bắt đầu từ hướng này! Còn có, ánh mắt của ngươi đừng cứ đặt ở Tề Vân tông, nên thả mắt khắp thiên hạ, phóng nhãn toàn bộ Hắc Long Vực, biết không?
Hồng Bán Giang lần nữa răn dạy.
Ánh mắt Phiền Sở Ngọc khẽ động, đột nhiên nói.
- Sư tôn, ta suy nghĩ lại một chút biện pháp. . .
- Ừm, nhớ kỹ. Trên đời này, chỉ cần ngươi cố gắng, liền không có ngươi. . . .
Xoạt!
Một đạo kim sắc phù quang rơi vào Định Quang Phong, sắc mặt Hồng Bán Giang đột nhiên biến đổi.
- Phù chiếu của Chưởng môn? Trong tông môn xảy ra đại sự?
Thần niệm khẽ động, nội dung tín phù vừa xem hiểu ngay.
- Chưởng môn gấp gáp triệu tập, trong trăm hơi thở phải đáp lại, nếu không xử trí theo môn quy, lão phu đi triệu tập đây, chuyện này, ngươi phải nắm chắc!
- Vâng, sư tôn!
. . ..
- Chưởng môn, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy mà vận dụng chưởng môn phù chiếu?
Thời điểm Ngũ trưởng lão Hồng Bán Giang đến nghị sự đại điện Tề Thiên Phong, trong đại điện, chưởng môn Quách Kỳ Kinh ngồi ở giữa, Liêu Phi Bạch, đại trưởng lão Lộ Trường Xuyên, Nhị trưởng lão ba người đã đang đợi, giống như Hồng Bán Giang, vẻ mặt rất nghi hoặc.
- Đương nhiên là đại sự, đại sự kinh thiên động địa!
Gương mặt chưởng môn Quách Kỳ Kinh vui vẻ, đó là một loại vui vẻ trước nay chưa có.
- Chiến Hồn Huyết Kỳ, Ngũ Quốc đại hội lần này, Hắc Thủy quốc chúng ta vậy mà đoạt được Chiến Hồn Huyết Kỳ!
- Cái gì?
- Thực sự?
- Cái này?
Trong nháy mắt đám người nghe được tin tức, không phải kinh hỉ to lớn, ngược lại là nghi hoặc, nghi hoặc tính chân thực về tin tức này!
Chỉ có Liêu Phi Bạch giương mày kiếm, trong đôi mắt đột nhiên hiển hiện bộ dáng Diệp Chân, Liêu Phi Bạch là người duy nhất bên trong cả Tề Vân tông biết được thực lực chân chính của Diệp Chân.
Bởi vậy có thể thấy được, tin tức Hắc Thủy quốc đoạt được Chiến Hồn Huyết Kỳ này có bao kinh người!
Cơ hồ tất cả mọi người Hắc Thủy quốc cũng không coi trọng, phái đội ngũ tiến đến chỉ là làm hết sức mình nghe thiên mệnh mà thôi.
- Các ngươi hiện ra biểu tình gì thế?
Chưởng môn Quách Kỳ Kinh nổi giận.
- Ách, không nghĩ tới, chưởng môn bớt giận, chỉ là không nghĩ tới mà thôi!
- Hừ, chuyện quá khẩn cấp, nói ngắn gọn! Lần này nước ta đoạt được Chiến Hồn Huyết Kỳ, không nói người khác, Kiếm Nguyên quốc chắc chắn sẽ không chịu để yên, bốn người các ngươi, theo ta lập tức tiến về tiếp ứng!
Quách Kỳ Kinh nói!
- Mặt khác, chuyện quá khẩn cấp, đề phòng ngoài ý muốn, chúng ta riêng phần mình cực tốc tiến về tiếp ứng, bản tọa đi đầu một bước, các ngươi phải nhanh. . . .
Trong lời nói, thân hình Quách Kỳ Kinh đã biến mất bên trong nghị sự đại điện.
Trong nháy mắt tiếp theo, một đạo kiếm quang phóng lên trời, thân ảnh Liêu Phi Bạch đột nhiên biến mất, ngay sau đó, ba đạo quang hoa lấp lóe mà ra!
. ..
Lúc đi, từ Tề Vân tông Hắc Thủy quốc đến Ma Hồn chiến trường, vận tốc Ô Vân Phá Phong Chuẩn cao tới ngàn dặm phi hành một ngày một đêm, lúc trở lại, mặc dù Thất trưởng lão Chung Ly đánh ra pháp quyết điên cuồng thúc giục, Hạ phẩm Linh Tinh như nước chảy cho Ô Vân Phá Phong Chuẩn ăn, nhưng tốc độ cũng nhanh hơn lúc đi một chút.
Đám người Hắc Thủy quốc lúc này như lâm đại địch.
Bao gồm cả Ly Thủy Tông Ly Thạch, cung phụng hoàng thất, đều điều khiển linh cầm riêng mình, tập trung phía trên Ô Vân Phá Phong Chuẩn, bảo hộ vạn toàn.
Về phần linh cầm của hoàng thất và Ly Thủy Tông thì phi hành trước sau Ô Vân Phá Phong Chuẩn, điều tra tình hình quân địch.
Không hề nghi ngờ, Kiếm Nguyên tông bị tổn thất nặng sẽ không ngồi nhìn Hắc Thủy quốc thuận lợi lấy được Chiến Hồn Huyết Kỳ, những chuyện tương tự. Hắc Thủy quốc cũng không phải không có làm qua.
Có điều, loại khẩn trương này kéo dài hơn hai canh giờ, các đệ tử Hắc Thủy quốc đã từ từ thư giãn.
Sẽ không có chuyện gì đâu?
Tốc độ của Ô Vân Phá Phong Chuẩn cũng không phải người bình thường có thể đuổi được.
Sau khi thần sắc buông lỏng. Hưng phấn đám người một mực đè nén lập tức bạo phát.
- Diệp sư huynh, ngươi làm thế nào đoạt được Chiến Hồn Huyết Kỳ?
- Diệp sư huynh, ngươi nói cho ta nghe một chút, ngươi làm thế nào mở ra truyền tống trận tầng thứ chín?
- Diệp sư huynh, Kiếm Nguyên tông cùng Nam Man bộ bọn hắn chết nhiều người như vậy, đến cùng chuyện gì xảy ra. Thế nào chúng ta đều không sự tình?
- Diệp sư huynh. . . .
Đám võ giả may mắn còn sống sót lập tức vây quanh Diệp Chân.
Mặc dù Hắc Thủy quốc cũng có thương vong, nhưng chỉ chiến tử ba người, cái này so với các tông môn khác, tốt hơn rất nhiều lần! Những năm qua, chiến tử bốn năm người thậm chí một nửa võ giả rất nhiều, nhưng coi như chiến tử nhiều như vậy, lại ngay cả cái bóng Chiến Hồn Huyết Kỳ đều không nhìn thấy.
- Đừng nóng vội, chúng ta từ từ nói, từ từ nói!
Thuận lợi đoạt lại Chiến Hồn Huyết Kỳ, một khối đá lớn trong lòng cũng rơi xuống đất.
Đột nhiên, nội môn đại đệ tử Ly Thủy Tông - Đông Uy mở miệng.
- Diệp sư huynh, việc ngươi giết chết Thường An dù sao cũng phải cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng?
Thân là nội môn Đại sư huynh Ly Thủy Tông, cái chết Thường An vẫn canh cánh trong lòng hắn!
- Diệp Chân giết chết Thường An?
Ly Thạch nhướng mày, hai tên đệ tử Ly Thủy Tông còn sống lập tức kể hết chuyện đã xảy ra một lần.
Có điều, Đông Uy này cũng coi là một hán tử, kể chuyện này từ đầu chí cuối, không có chút thêm dầu thêm mở.
- Trưởng lão, Thường An mặc dù có sai, nhưng Diệp Chân chém giết hắn trước mặt mọi người. . .
Kỳ thật. Chuyện này, Đông Uy cũng không muốn nâng, nhưng thân là nội môn đại đệ tử Ly Thủy Tông, lợi ích của Ly Thủy Tông vẫn do hắn đến bảo vệ!
Một cách lạ kỳ. Ly Thạch cũng không tức giận, ánh mắt ngược lại sáng quắc nhìn về phía Diệp Chân.
- Diệp Chân, ngươi chém giết đệ tử Thường An tông ta, nói thế nào?
- Ly Thạch trưởng lão, tình hình lúc ấy đổi lại là ngươi, ngươi sẽ làm như thế nào?
Thần sắc Ly Thạch trì trệ, Diệp Chân lại vỗ Chiến Hồn Huyết Kỳ trong ngực nói.
- Nếu như ngươi thật muốn giải thích, vậy cái giải thích này, có tính không!
Thấy thế, Đông Uy nở nụ cười khổ.
Giải thích của Diệp Chân quá mạnh mẽ a.
Diệp Chân đoạt được Chiến Hồn Huyết Kỳ, đừng nói bởi vì Thường An năm lần bảy lượt phát ra ác ngôn, dù vô cớ chém giết, bọn hắn lúc này cũng nói không được cái gì.
Sắc mặt Ly Thạch lại trầm xuống.
Mọi người ở đây lộ ra vẻ khẩn trương, trong lúc cho rằng Ly Thạch muốn phát tác, Ly Thạch đột nhiên quay người, ngược lại răn dạy Đông Uy.
- Đông Uy, lúc các ngươi tiến vào Ma Hồn chiến trường, lão phu giao phó thế nào?"
- Hành vi đảo loạn đại kế cướp cờ giống Thường An loại này, đại sư huynh như ngươi, nếu khuyên bảo hắn không nghe, nên chém giết cho sớm, thanh lý môn hộ!
Vậy mà để Diệp Chân ra tay, để cho tông môn hổ thẹn!
Lời vừa nói ra, không chỉ có Đông Uy ngạc nhiên, ngay cả Diệp Chân cũng rất ngạc nhiên, Ly Thạch trưởng lão phản ứng như thế quá không bình thường đi?
- Chung trưởng lão, việc này, sau khi chúng ta trở về thương nghị một chút, chính là quy định vĩnh viễn!
- Bên trong Ma Hồn chiến trường, ích lợi của quốc gia, cao hơn hết thảy!
Lúc này, gương mặt Ly Thạch trưởng lão chính khí, ánh mắt lại nhìn về phía Chung Ly.
Thất trưởng lão Chung Ly đột nhiên mở miệng.
- Ly Thạch trưởng lão nói không sai, bên trong Ma Hồn chiến trường, hành vi châm ngòi ly gián như Thường An, tuyệt không thể nhân nhượng!
- Có điều, Thường An đã chết, lần này về nước luận công ban thưởng, liền xem như chiến tử mà tính đi, việc này, cũng không nhắc lại, Diệp Chân, ngươi cứ nói đi?
Lời nói khẽ chuyển, Chung Ly đột nhiên nói giúp cho Thường An.
Thời khắc đám người đang ngạc nhiên, Diệp Chân lại giật mình.
Thủ đoạn Ly Thạch rất cao minh, hơn nữa vẫn cực lực bảo vệ lợi ích tông môn.
Sau khi khẳng định Diệp Chân, thông qua lời của Chung Ly cầu tình cho Thường An, cấp cho Thường An một thanh danh dễ nghe, một phần trợ cấp, cũng coi như bảo vệ môn hạ đệ tử, không đến mức để trái tim môn hạ đệ tử băng giá.
Cái gọi là người chết là hết, không tội người nhà.
Chuyện này, Diệp Chân không có bất kỳ dị nghị gì, thuận theo nhẹ gật đầu.
Gặp Diệp Chân gật đầu, đồng dạng hiểu rõ tâm ý của Ly Thạch và Đông Uy, hai người cảm kích nhìn Diệp Chân.
Xì xì xì!
Âm thanh không khí chấn động kinh người bỗng nhiên vang lên từ phía trước Ô Vân Phá Phong Chuẩn!
- Không xong!
Ly Thạch cùng Chung Ly đồng thời kinh hô!