Tạo Hóa Chi Vương

Chương 209: Kim Khẩu Đoạn Hồn Thần Phù

Chương 209: Kim Khẩu Đoạn Hồn Thần Phù
- Không chỉ có thể phong ngươi là Thiết Mạo Tử Vương, hơn nữa mười ba châu tám mươi mốt quận trong Hắc Thủy quốc, ngươi có thể tùy ý chọn một phần ba châu quận làm thành đất phong của ngươi! Như thế nào?
Nói điều kiện này, ánh mắt Tam hoàng tử Chu Hỗn cực kỳ nóng bỏng nhìn chằm chằm về phía Diệp Chân, nhìn chòng chọc nhất cử nhất động của Diệp Chân, thậm chí ngay cả Diệp Chân chớp mắt đều không buông tha, muốn từ trên mặt Diệp Chân nhìn ra phản ứng chân thực của hắn.
Nhưng phản ứng của Diệp Chân lại làm cho Tam hoàng tử Chu Hỗn thất vọng.
Ngoại trừ một tia khiếp sợ lúc ban đầu ra, ánh mắt Diệp Chân lại càng ngày càng lạnh!
- Không đủ?
Tam hoàng tử Chu Hỗn cắn răng một cái, phát hung ác.
- Ngoại trừ để ngươi tùy ý chọn một phần ba châu quận làm thành đất phong ra, mọi việc trong đất phong đều do ngươi tự chủ! Cho dù thu thuế, quan viên bổ nhiệm, thậm chí là.... Quân đội!
Sau khi nói hai chữ "Quân đội" này, ngay cả khóe miệng Tam hoàng tử Chu Hỗn đều co quắp một chút.
Hắn cũng phi thường minh bạch hắn đồng ý cái này đại biểu ý nghĩa gì.
Muốn tạo thành một quốc gia cần cái gì?
Ngoại trừ đất đai, nhân khẩu, thu thuế, giai tầng thống trị ra thì quan trọng nhất chính là quân đội.
Lúc này, chút ít yếu tố hội tụ vào một chỗ mới sinh ra một quốc gia.
Mà trong lời hứa đất phong mà Tam hoàng tử Chu Hỗn cho Diệp Chân, năm hạng này đã đầy đủ.
Nói một cách khác, hắn đang cho Diệp Chân một đất nước trong một đất nước.
Thậm chí, chỉ cần Diệp Chân tùy ý chọn lựa đất phong, chọn thông minh một chút, căn bản sẽ là một quốc gia mới, cả nước trong nước đều chưa tới.
Tam hoàng tử Chu Hỗn vì ngôi hoàng đế, đặt cược trên người Diệp Chân quả thực kinh người.
Đồng dạng, Diệp Chân cũng bị lời này của Tam hoàng tử Chu Hỗn làm cho khiếp sợ, nhất là hai chữ "Quân đội" làm Diệp Chân triệt để chấn kinh rồi.
Thế này sao lại là phân đất phong hầu, rõ ràng là phân cho hắn trọng một nữa Hắc Thủy quốc.
Chỉ cần Diệp Chân nguyện ý thì có thể lập một quốc gia khác, tự hành chính lệnh.
Trở thành đế quốc chí tôn.
Không thể không nói, Tam hoàng tử ném ra cái giá này đủ cao, đủ ngoan độc.
Cơ hồ lấy ngôi hoàng đế thay ngôi hoàng đế.
Cái này nếu đổi lại võ giả hơi có dã tâm, chỉ sợ sẽ lập tức đáp ứng, nhưng đáng tiếc, Tam hoàng tử Chu Hỗn đụng phải là Diệp Chân.
Ngôi hoàng đế?
Đế vương một quốc gia, Cửu Ngũ Chí Tôn?
Đáng tiếc. Tất cả những chuyện này Diệp Chân đã sớm nhìn thấu.
Hoàng đế lại như thế nào?
Cửu Ngũ Chí Tôn lại như thế nào?
Giống như Nguyên Khang Đại Đế, là Hoàng đế, là Cửu Ngũ Chí Tôn thì sao?
Để đến lúc gặp Quách Kỳ Kinh và Sở Thái Bình, đến cả tự xưng "Trẫm" nhưng bình thường cũng không dám dùng, tận lực cẩn thận đổi lại chữ "Ta".
Dưới quyết định của Quách Kỳ Kinh và Sở Thái Bình không có mảy may sức phản kháng.
Không chỉ có Hắc Thủy quốc như thế, bên trong Hắc Long Vực, tình hình Huyễn Thần đế quốc, Kiếm Nguyên quốc, Cổ An quốc đều như thế.
Bên trong Hắc Thủy quốc có hai đại đỉnh cấp tông môn tranh phong, Hoàng đế còn có thể mọi việc đều thuận lợi, thời gian trôi qua khá tốt.
Giống Huyễn Thần đế quốc cùng Kiếm Nguyên quốc chỉ có một đỉnh cấp tông môn dẫn dắt võ đạo thiên hạ, thời gian của Hoàng đế lại càng thêm không chịu nổi.
Nghe nói, người thừa kế đế vương của Huyễn Thần đế quốc, toàn bộ do một lời của chưởng giáo Huyễn Thần tông quyết định. Hoàng đế Huyễn Thần đế quốc thấy tông chủ Huyễn Thần tông, chỉ có thể đứng đấy, cả chỗ ngồi đều không có.
Tình hình Kiếm Nguyên quốc thì càng lợi hại.
Hàng năm quốc chủ Kiếm Nguyên quốc đều phải tự mình thỉnh an chưởng giáo Kiếm Nguyên tông Ngư Nhập Hải một lần, mỗi một lần thỉnh an, đều phải làm đại lễ quỳ lạy.
Trưởng lão trong tông môn Kiếm Nguyên tông càng có quyền nói chuyện hơn cả nội tướng Kiếm Nguyên đế quốc, quan viên quan trọng trong đế quốc lên chức. Tất cả đều án theo ý tứ của Kiếm Nguyên tông mà làm.
Hoàng đế biệt khuất như vậy còn không bằng không có!
Diệp Chân đã nhìn thấu, đầu năm nay còn phải dựa vào bản sự của mình, tu vi cao, bản thân cường đại, đế vương tính là cái gì!
Giống như tối hôm qua. Hắn từ chối Hoa Dương công chúa trước mặt mọi người, cái này nếu là đổi lại quan viên phổ thông sớm đã bị băm thành thịt vụn, nhưng hắn thì vẫn tốt.
Nói một cách khác, chỉ cần Diệp Chân nguyện ý, chỉ cần Diệp Chân chịu mở lời, đừng nói cưới một công chúa làm vợ, cho dù cưới mười công chúa từ hoàng thất làm tiểu thiếp, hoàng thất cũng phải vui vẻ dùng kiệu nhỏ mang tới cửa cho Diệp Chân.
Huống hồ, loại chuyện này cũng không phải không có.
Hơn ba mươi năm trước, thân muội muội của đương kim Nguyên Khang Đại Đế, Ngọc Hương công chúa danh xưng mỹ mạo vô song đã bị một đỉnh kiệu nhỏ mang tới Tề Vân tông Định Quang Phong, làm tiểu thiếp cho Hồng Bán Giang đã sáu bảy mươi tuổi, đến nay không cho người đời biết tới.
Cái bí mật này vẫn là Chung Ly ngẫu nhiên nói cho bọn hắn.
Nói một cách khác, chỉ cần Diệp Chân tinh tiến trên võ đạo, tu vi một đường hát vang tiến mạnh, Hoàng đế tính là cái gì!
Không phải Hoàng đế, nhưng hơn hẳn Hoàng đế!
Thấy Diệp Chân đứng đó trầm tư không nói lời nào, Tam hoàng tử Chu Hỗn lại ngạc nhiên cho rằng Diệp Chân ý động, sẽ đáp ứng!
- Yên tâm, sau đó ta tuyệt đối sẽ không nhận nợ! Nếu như ngươi lo lắng, ta hiện tại có thể dùng Kim Khẩu Đoạn Hồn thần phù phát ra lời thề.
Kim Khẩu Đoạn Hồn thần phù là một loại khế ước ngọc phù.
Thôi động Kim Khẩu Đoạn Hồn thần phù phát hạ lời thề, một khi người thề vi phạm, lập tức hồn đoạn tại chỗ, cực kỳ lợi hại. Chính là một loại lời thề ước thúc, ngọc phù cường đại đảm bảo lời thề, nhưng mà có chút trân quý.
Có thể trước đó chuẩn bị Kim Khẩu Đoạn Hồn thần phù này, Tam hoàng tử Chu Hỗn quả thật rất có thành ý.
Nhưng, phần thành ý này lại làm cho Diệp Chân càng thêm cười chê!
Hoàng tử không có điểm mấu chốt như vậy, nếu leo lên đế vị, có thể là phúc của bách tính?
Hôm nay vì ngôi hoàng đế có thể phân cương liệt thổ, có lẽ ngày mai có thể cắt đất xưng thần, thậm chí bán nước cầu sinh.
Loại người này, Diệp Chân càng không thể để cho hắn Thượng vị.
Ngay lúc ánh mắt Tam hoàng tử Chu Hỗn cháy sáng, Diệp Chân kiên định lắc đầu.
- Việc này, ta không hứng thú!
Chờ mong không thôi, Tam hoàng tử Chu Hỗn lập tức sợ ngây người.
- Vì sao?
- Chính là ngại đất phong quá nhỏ, hoặc ngươi còn có yêu cầu gì? Ngươi có thể nói!
Diệp Chân đột nhiên cười nhạo.
- Hừ, ta cũng không muốn con cháu của ta, người nhà của ta sống giống như người trong hoàng thất các ngươi.
Vì sao Tam hoàng tử Chu Hỗn lại khai ra yêu cầu không có chút điểm mấu chốt nào, để cầu đến Diệp Chân ủng hộ?
Không cái gì khác, từ trước đến nay, tranh đoạt ngôi hoàng đế thất bại đều không có kết cục tốt.
Tân hoàng đăng cơ, vận khí không tốt, trực tiếp bị tìm cớ chặt đầu, vận khí tốt, cũng phải bị bao vây giam lỏng, hậm hực mà chết!
Bây giờ, hướng gió Hắc Thủy quốc chuyển hướng Đại hoàng tử Chu Huyễn, Tam hoàng tử Chu Hỗn chỉ có thể ra hạ sách này. Có điều, không thể nghi ngờ cũng làm hắn bại lộ bản tính.
- Chuyện này....
Nhớ tới những chuyện xấu xa trong hoàng thất kia, mặt mo của Tam hoàng tử Chu Hỗn đỏ ửng, đồng thời, Diệp Chân đã vươn người đứng dậy.
- Cáo từ!
Lần này, Tam hoàng tử Chu Hỗn triệt để gấp.
- Diệp Chân, chuyện con cháu. Quản nhiều như vậy làm gì, điều kiện ta đưa cho ngươi, cơ hồ lập một quốc gia khác, ngươi có thể thay đế xưng vương....
- Xưng đế xưng vương? Thì tính sao? Ngươi còn không phải đến xin ta? Khắp nơi theo ta? Hoàng đế để làm gì? Ha ha ha ha....
Cười dài một tiếng, Diệp Chân bước ra cửa phòng, ánh mắt cũng đã kiên quyết dị thường - Tam hoàng tử tuyệt đối không thể làm đế!
Khuôn mặt Chu Hỗn lập tức trở nên tái nhợt không chịu nổi, trán nổi đầy gân xanh, khuôn mặt lập tức trở nên vặn vẹo không thôi.
- Diệp Chân, ngươi tốt nhất là suy nghĩ kỹ càng, sau khi bước ra cửa phòng này!
Nếu không, cũng đừng hối hận?
Âm thanh oán độc vô cùng của Chu Hỗn vang lên.
- Ừm? Ngươi đang uy hiếp ta?
Diệp Chân nhanh như tia chớp quay người, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm về phía Tam hoàng tử Chu Hỗn, quanh người sát ý đại thịnh!
- Uy hiếp ngươi lại như thế nào? Ngươi còn có thể giết ta hay sao?
Tam hoàng tử Chu Hỗn cũng thông suốt.
Cơ hồ là đồng thời, một lão thái giám khuôn mặt khô gầy âm lệ vô thanh vô tức xuất hiện ở bên cạnh Tam hoàng tử, khí tức âm lãnh hiện lên quanh người, nháy mắt vừa xuất hiện đã đẩy Diệp Chân lùi mấy bước!
- Võ giả Hóa Linh cảnh!
Con ngươi Diệp Chân đột nhiên co rụt lại.
Khí tức kinh người như thế, Diệp Chân chỉ từng thấy trên người cường giả Hóa Linh cảnh, hơn nữa, tuyệt đối không phải loại cường giả Hóa Linh cảnh nhất - nhị trọng.
Diệp Chân đoán, tu vi của lão thái giám này rất có thể là Hóa Linh cảnh tam trọng thậm chí tứ trọng.
- Hừ, ngươi cũng biết sợ!
Tam hoàng tử Chu Hỗn cười lạnh.
- Diệp Chân, ngươi phải suy nghĩ kỹ càng, tay ngươi cầm Chiến Hồn Huyết Kỳ, càng có Quách Kỳ Kinh và Sở Thái Bình che chở. Bản vương không thu thập được ngươi.
- Nhưng....
Câu nói kế tiếp Chu Hỗn còn chưa nói xong, ánh mắt Diệp Chân đã trở nên vô cùng băng lãnh.
Tin tức Chiến Hồn Huyết Kỳ nằm trong tay hắn, Tam hoàng tử này có thể dễ dàng nói ngay trước mặt bên thứ ba như thế, thật sự nên giết!
- Nhưng mà, Diệp Chân ngươi đừng quên người nhà của ngươi! Ta không có cách nào đối phó ngươi, nhưng ở trong đế quốc, đối phó tộc nhân và người nhà ngươi lại là chuyện dễ dàng!
- Ngươi nói cái gì?
Trong nháy mắt đấy, Diệp Chân giống như một đầu mãnh hổ bị chọc giận, tay trong nháy mắt ấn vào trên chuôi kiếm, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng Tam hoàng tử Chu Hỗn, ánh mắt kia chính muốn nuốt sống đối phương.
- Ha ha, ta còn tưởng rằng Diệp Chân ngươi không sợ trời không sợ đất, thì ra ngươi cũng có lúc sợ!
Thấy Diệp Chân tức giận, Tam hoàng tử Chu Hỗn càng thêm đắc ý!
- Diệp Chân, ta khuyên ngươi vẫn nên thành thật hợp tác với ta, ta đồng ý với ngươi, nửa phần cũng sẽ không ít! Nhưng mà, nếu ngươi vẫn tiếp tục chấp mê bất ngộ! Bản vương đảm bảo, Diệp gia các ngươi ở huyện Kim Thành từ trên xuống dưới hơn một ngàn miệng, hay đợi bị tàn sát đi!
- Đồ sát ta từ trên xuống dưới nhà họ Diệp? Ngươi an bài người?
Hàm răng của Diệp Chân cắn đến sụp đổ sụp đổ rung động!
- Trò cười, Diệp gia ngươi chỉ có chút nội tình này còn dùng đến bản vương sắp xếp người? Bản vương tùy tiện phái một sỉ tử dưới tay cũng có thể diệt toàn tộc nhà ngươi!
- Thế nào, giờ đã biết sợ?
Nhìn ánh mắt chính muốn giết người của Diệp Chân, Chu Hỗn lại vô cùng đắc ý, rốt cuộc tìm được cách uy hiếp Diệp Chân!
- Diệp Chân, cho dù ngươi dám trừng mắt ta, ngươi có dám giết bản vương hay sao?
Diệp Chân, kỳ thật ngươi bây giờ hợp tác với bản vương cũng không muộn....
- Muốn chết!
Hai chữ sát khí lăng nhiên, trừ khóe miệng Diệp Chân vang lên.
Nháy mắt hai chữ này vang lên, Chiến Hồn Huyết Kỳ trong ngực Diệp Chân khẽ động, một đạo huyết quang từ trong ngực Diệp Chân bay ra, trực tiếp rơi vào thân thể
Diệp Chân!
Khí thế kinh khủng và sát ý kinh người từ trên người Diệp Chân tán phát ra!
- Điện hạ, cẩn thận!
Cảm giác khí thế không đúng, lão thái giám khuôn mặt âm lệ âm trầm kia la hét một tiếng, Linh Lực cường giả Hóa Linh cảnh bộc phát ra, nhanh như tia chớp hộ đến trước mặt Tam hoàng tử!
Cheng!
Thiên Tinh Kiếm của Diệp Chân xoay mình ra khỏi vỏ!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất