Tạo Hóa Chi Vương

Chương 208: Điều Kiện Kinh Người

Chương 208: Điều Kiện Kinh Người
- Điện hạ, Cửu công chúa quốc sắc thiên hương, càng thêm vừa xinh đẹp lại thông minh, quả thực bất phàm!
Ngoài miệng nói xong, trong mắt Diệp Chân đã phát giác một tia không ổn. Đại hoàng tử lại không ngốc, tại sao phải nhờ hắn đến bình luận Hoa Dương công chúa tốt xấu?
Mục đích Đại hoàng tử làm như vậy, chỉ có một.
Nghe vậy, khuôn mặt Hoa Dương công chúa trở nên đỏ bừng, cái trán cuối thấp xuống, vui mừng trong mắt Đại hoàng tử lại càng đậm.
- Nếu tiểu muội Hoa Dương đã có thể vào mắt Vũ An Hầu, Hoa Dương chưa gả, Vũ An Hầu chưa lập gia đình, không biết có thể thành tựu một việc đẹp hay không....
- Điện hạ!
Mặc dù Diệp Chân vội vã mở miệng đánh gãy, Đại hoàng tử có mấy phần chếnh choáng đã nói chuyện này ra, làm cho trong lòng Diệp Chân lộp bộp một chút, mặc dù hắn không muốn, nhưng hắn vẫn phải xúc phạm tới Hoa Dương công chúa.
- Thế nào, Vũ An Hầu nóng lòng?
Đại hoàng tử vui vẻ càng đậm, mặt Hoa Dương công chúa đốt thành một quả táo đỏ rực, trên nét mặt lại tràn đầy vui sướng.
Hoa Dương lần đầu gặp mặt Diệp Chân trong sinh nhật Thải Y, khi đó, Phiền Sở
Ngọc đã đào cho Diệp Chân mấy cái hố thật to.
Kết quả bị Diệp Chân nhẹ nhõm hóa giải.
Khi đó lên, Diệp Chân chỉ có tu vi Chân Nguyên cảnh đã dám khiêu chiến với chân truyền Hóa Linh cảnh đã khiến nàng hứng thú.
Lại sau đó, trên yến hội của Đại hoàng tử, Diệp Chân đại triển thần uy xử lý Liệt Cuồng Sa, ngày đó đủ loại biểu hiện thần kỳ đã trực tiếp làm cho Hoa Dương công chúa khuynh đảo.
Thời gian dần qua, Hoa Dương công chúa càng ngày càng chú ý chuyện của Diệp Chân, càng chú ý càng bị hấp dẫn.
Lần này, vừa gặp Diệp Chân chiếm được Chiến Hồn Huyết Kỳ, trở thành anh hùng cả nước, nàng càng thêm ngưỡng mộ. Trùng hợp hoàng thất vì lôi kéo Diệp Chân, đã có ý định gả công chúa, cho nên mới có một màn trước mắt này.
Đại hoàng tử trực tiếp mở lời cũng làm cho mọi người ở đây trực tiếp sợ ngây người. Mấy sư huynh đệ, càng đỏ mắt không thôi.
Tứ công chúa.
Còn là được công chúa sủng ái nhất, còn là một công chúa quốc sắc thiên hương, mỹ mạo kinh người, bọn hắn có thể không hâm mộ sao?
Nhưng làm cho tất cả mọi người ngoài ý muốn chính là, mặt Diệp Chân lại lộ vẻ khó khăn.
Không sai, là ngượng nghịu!
Một tia ngượng nghịu này cũng làm cho Đại hoàng tử thấy được, có điều, hắn không nghi ngờ gì.
Ngược lại cười nói.
- Vũ An Hầu đang lo lắng người nhà? Yên tâm đi, lấy thân phận của Vũ An Hầu, tiểu muội Hoa Dương cho dù gả cho, giống như cùng nhi nữ bình thường gả vào Diệp gia. Hầu hạ cha mẹ chồng.
Câu nói này, Đại hoàng tử hắn cho đủ Diệp Chân mặt mũi.
Mọi người kinh ngạc quả thực không lời nào có thể diễn tả được, công chúa gả cho, đây quả thực...
- Nếu Vũ An Hầu đồng ý, ngày mai ta sẽ trở về bẩm phụ hoàng, báo cáo hôn sự của các ngươi!
- Điện hạ...
Diệp Chân xoay mình đứng dậy.
- Hảo ý của điện hạ, Diệp Chân tâm lĩnh. Nhưng mà Diệp Chân thực sự không xứng với công chúa, còn mời điện hạ thứ lỗi!
Cắn răng một cái, Diệp Chân cũng không kịp nói nhiều như vậy, việc này, hắn chỉ có thể từ chối.
Đừng nói hiện tại trong lòng Diệp Chân chỉ có một người Thải Y, huống hồ Hoa Dương công chúa này cũng không khác lắm với Hà tiểu thư từng bị hắn từ chối, là cái loại bạn lữ không cách nào bồi Diệp Chân trên con đường võ đạo.
Võ giả tu vi từ Luyện Huyết cảnh bắt đầu, đến Chân Nguyên cảnh lại đến Dẫn Linh cảnh, tu vi đều chỉ có thể cường thân kiện thể, để võ giả thường khoẻ mạnh gấp trăm lần so với người bình, nhưng vô ích đối với thọ nguyên.
Nên sống bao nhiêu tuổi thì sống bao nhiêu tuổi, cao lắm thì lâu hơn người bình thường một chút mà thôi. Người bình thường sống sáu bảy mươi tuổi là trường thọ, thọ nguyên võ kia cao nữa là cũng chỉ tám chín mươi tuổi.
Nhưng nếu tu vi đột phá đến Hóa Linh cảnh, lấy Linh Lực tôi luyện nhục thân. Rèn luyện nhục thân thành Hậu Thiên linh thể, tuổi thọ sẽ có thể kéo dài thêm một chút, có thể tăng tuổi thọ đến hai giáp (một giáp = 60 năm).
Tu vi của Diệp Chân bây giờ đã đạt tới Dẫn Linh cảnh đỉnh phong, hơn nữa tuổi vẫn chưa tới mười tám. Chỉ cần chịu đựng, cơ hội đột phá đến Hóa Linh cảnh vẫn vô cùng lớn.
Một nữ tử bình thường, sao có thể làm bạn trên con đường võ đạo dài đằng đẵng của Diệp Chân?
Huống hồ, Diệp Chân đối với Hoa Dương công chúa thật không có tình cảm gì, sao có thể đồng ý?
Có điều, nếu đổi lại Thải Y là người bình thường, Diệp Chân cho dù từ bỏ võ đạo, cũng sẽ bồi Thải Y cùng một chỗ!
Diệp Chân nói xong dọa tứ phía đều kinh hãi.
Hôm nay, khách mới vừa bị vận khí tốt của Diệp Chân làm cho sợ ngây người, sau đó cũng bị sự lớn mật của Diệp Chân làm cho sợ ngây người.
Cũng dám từ chối hoàng thất tứ hôn, không muốn sống nữa à?
Đại hoàng tử thì ngẩn người, hắn không ngờ, một chuyện cực kỳ chắc chắn lại không giải thích được thất bại.
Cảm xúc biến hóa lớn nhất chính là Hoa Dương công chúa.
Vốn trong lòng tràn đầy vui mừng, ngượng ngùng dị thường và đợi trong chờ mong hạnh phúc hàng lâm, không ngờ lại bị từ chối trước mặt mọi người.
Huyết sắc trên gương mặt xinh đẹp lập tức biến mất, nước mắt vô thanh vô tức từ trong đôi mắt đẹp tuôn ra.
- Diệp Chân, ta hận ngươi!
Châu lệ liên tục tuôn ra, Hoa Dương công chúa khóc chạy ra khỏi đại điện, chỉ để lại Diệp Chân lúng túng đứng ở đó.
Diệp Chân xấu hổ, Đại hoàng tử Chu Huyễn càng lúng túng hơn.
Việc này khiến cho hết lần này tới lần khác hắn vẫn không thể trách Diệp Chân.
- Vũ An Hầu, việc này, là bản vương càn rỡ, ai.... Đến, uống rượu!
Trong lúc bực bội, Đại hoàng tử Chu Huyễn lại giơ chén rượu lên.
Yến khách mới lần nữa yên lặng.
Cứ như vậy đã xong?
Cự hôn công chúa, chuyện không nể mặt Hoàng gia, cứ như vậy đã xong?
Mặc dù đám người khó có thể tin, nhưng trên thực tế, việc này cứ như thế đã xong.
Đừng nói Diệp Chân cự hôn trước mặt mọi người, chỉ sợ Hoàng gia cũng sẽ không truy cứu.
Đương nhiên, Diệp Chân cũng không có ý tứ cậy vào Chiến Hồn Huyết Kỳ, coi như không có Chiến Hồn Huyết Kỳ trong tay, chuyện này, hắn cũng sẽ kiên quyết từ chối.
....
Bởi vì, Quách Kỳ Kinh và Sở Thái Bình lập kế hoạch, mấy ngày nay, Diệp Chân ở lại trong Hắc Thủy Vương Thành, cố gắng công khai lộ mặt vài lần, cho ngoại giới thấy Chiến Hồn Huyết Kỳ đã bị giao nộp lên trên.
Một ngày này, Diệp Chân tĩnh tu bên trong Hắc Thủy đạo tràng, chấp sự Lưu Năng của Hắc Thủy đạo tràng đột nhiên đến báo, có tùy tùng từ trong hoàng cung đến cầu gặp Diệp Chân.
- Bái kiến Vũ An Hầu gia, tiểu nhân phụng mệnh của tổng quản, mời Vũ An Hầu gia tiến đến nội phủ đo thân làm kim sách ngọc ấn và tiếp quản Vũ An hầu quốc!
Một thái giám trung niên mặt trắng không râu vừa thấy Diệp Chân đã quỳ sát đầy đất.
- Ừm, dẫn đường đi!
Mấy ngày nay, Diệp Chân ngoại trừ công khai lộ diện thả hỏa mù ra thì là mấy chuyện này. Chờ chuyện này kết thúc, Diệp Chân có thể quay lại tông môn, lặng lẽ mang theo Thải Y về nhà một chuyến, hiểu rõ tâm nguyện của cha mẹ.
Nghĩ tới việc này đến, khóe miệng Diệp Chân không tự chủ nổi lên nụ cười.
Tới đón Diệp Chân chính là một chiếc xe ngựa sang trọng cung trong, mặc dù Diệp Chân không thích cái xe ngựa chậm rì rì này, hắn ưa thích cưỡi ngựa hơn nhưng cũng chỉ có thể đành ngồi vào, không cần phải làm khó những hạ nhân này.
- Vũ An Hầu gia, đến nơi rồi!
Diệp Chân xuống xe xem xét lại lặng người. Nơi này, căn bản không phải cái gì trong hoàng cung phủ, mà là một chỗ trong trạch viện tập chung linh kỳ tú làm một thể.
Cầu nhỏ nước chảy, màu xanh biếc ngang nhiên, nhìn qua dị thường thanh u.
- Nơi này là đâu? Người đâu?
Diệp Chân xuống xe xem xét, thân ảnh thái giám lúc trước đã biến mất, khuôn mặt Diệp Chân lập tức trầm xuống, tâm thần ngưng động, âm thầm có đề phòng.
- Ha ha ha ha, Vũ An Hầu bớt giận, là tiểu vương bảo hắn làm như vậy. Vẫn là do Vũ An Hầu rất khó mời, thực sự mời không được Vũ An Hầu, tiểu vương mới ra hạ sách này!
Trong tiếng cười lớn, thân ảnh Tam hoàng tử Chu Hỗn xoay mình xuất hiện ở trong đình viện.
Thần sắc của Diệp Chân lập tức có chút lúng túng.
Tam hoàng tử Chu Hỗn xác thực mời hắn bốn năm lần nhưng đều bị hắn không nhìn.
Cùng với biểu hiện của hắn ở trong Ma Hồn chiến trường, Diệp Chân đã triệt để chán ghét Tam hoàng tử này. Tam hoàng tử xưng chí lớn nhưng tài mọn, không có chút đảm đương, nói thế thật không chút nào quá đáng.
Huống hồ, ý tứ của Tam hoàng tử không cần đoán cũng có thể nghĩ ra được, sao Diệp Chân có thể đến yến hội của hắn?
- Vũ An Hầu, nếu đã tới sao không đi vào một lần, dù nói thế nào, ta và ngươi cũng có sóng vai làm chiến tình nghĩa!
- Cũng tốt!
Tam hoàng tử đã phí hết tâm tư an bài một chỗ như thế chỉ vì gặp Diệp Chân một lần, vì vậy Diệp Chân cũng không tiện làm được quá mức, nên cho hắn cơ hội này!
Một gian phòng trà, dị thường thanh u, ngoại trừ một lò huân hương, chỉ có hai chén trà nóng.
- Chắc hẳn ý của tiểu vương. Vũ An Hầu đã biết, nếu Vũ An Hầu....
Tam hoàng tử cũng không khách sáo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
- Tam hoàng tử, nếu ngươi nói chuyện này thì không cần bàn nữa!
Tam hoàng tử nói, ngoại trừ ngôi hoàng đế, còn có thể là cái gì.
Nhất là Nguyên Khang Đại Đế vô vọng đột phá Hóa Linh, lại ngày đêm tham hoan, thời gian hình như không nhiều lắm, dưới đáy, các hoàng tử tự nhiên sốt ruột.
Trước kia, Tam hoàng tử dựa vào Ly Thủy Tông ủng hộ, còn có thể ngang cơ với Đại hoàng tử Chu Huyễn, vị trí thái tử của Nguyên Khang Đại Đế, vẫn treo trên đầu hai người.
Nguyên bản, Ngũ Quốc đại hội thành công đoạt Chiến Hồn Huyết Kỳ, Tam hoàng tử hắb còn muốn dựa vào một phần công lao này tạo áp lực lên Đại hoàng tử, một lần hành động đoạt được vị trí thái tử.
Ai ngờ tình thế chuyển tiếp đột ngột, Chiến Hồn Huyết Kỳ lại vĩnh viễn nắm giữ ở trong tay Diệp Chân, mà hết lần này tới lần khác, Diệp Chân đi rất gần Đại hoàng tử, mà Diệp Chân lại là người của Tề Vân tông.
Khiến đại hoàng huynh Chu Huyễn của hắn đắc thế, trong cung đình, lại truyền ra tin tức muốn lập Chu Huyễn làm thái tử.
Nhưng chuyện làm cho Chu Hỗn bất đắc dĩ nhất là, Ly Thủy Tông lúc đầu đứng sau lưng ủng hộ hắn, lần này lại không còn ủng hộ hắn nữa, hắn liên tiếp cầu kiến Sở
Thái Bình mấy lần, đều không gặp hắn.
Không chỉ có Sở Thái Bình không gặp hắn, ngay cả chưởng quản ngoại sự Ly Thạch trưởng lão của Ly Thủy Tông cũng không còn gặp hắn.
Mất Ly Thủy Tông ủng hộ, trong vòng một đêm, Tam hoàng tử Chu Hỗn thất thế.
Tam hoàng tử hắn nào biết đâu rằng, đây là bởi vì biểu hiện sức mẻ của hắn trong Ma Hồn chiến trường mới làm cho cao tầng Ly Thủy Tông đối với hắn triệt để thất vọng, nâng hắn lên cũng hại nước hại dân mà thôi, cho nên mới dứt khoát mặc kệ.
Nhưng Tam hoàng tử Chu Hỗn hắn lại luống cuống!
Hắn phấn đấu nửa đời người, há có thể nửa đường từ bỏ?
Trầm tư suy nghĩ, hắn nghĩ tới Diệp Chân!
Có thể làm cho hắn từ một con cá chép xoay người, cũng chỉ có Diệp Chân!
Nắm giữ Chiến Hồn Huyết Kỳ - Diệp Chân!
Chỉ cần Diệp Chân ủng hộ hắn, quân đội Hắc Thủy quốc sẽ tập thể ủng hộ hắn, thậm chí Tề Vân tông cũng có khả năng ngược lại ủng hộ hắn. Hoàng tử rất nhiều, nhưng Chiến Hồn Huyết Kỳ chỉ có một.
Mấy lần mời Diệp Chân dựa mà vẫn không gặp được, Tam hoàng tử Chu Hỗn đành phải an bài như thế.
- Vũ An Hầu, nếu đã tới thì nghe ta nói hết lời, được chứ?
Diệp Chân liếc nhìn Chu Hỗn một cái, không biết Chu Hỗn đang chơi hoa chiêu gì, nhưng vẫn nhẹ gật đầu.
- Diệp Chân, ta đây sẽ cũng không chơi hư, nói thẳng thắng!
- Mọi việc ta làm cũng vì ngôi hoàng đế. Chỉ cần ngươi có thể giúp ta leo lên ngôi hoàng đế, chờ sau khi ta lên ngôi, sẽ phong ngươi làm thế tập Thiết Mạo Tử
Vương.
Ánh mắt Diệp Chân hơi động một chút, nhưng lời nói của Chu Hỗn lại không kinh người không ngớt.
- Không chỉ có thể phong ngươi Thiết Mạo Tử Vương, hơn nữa Hắc Thủy quốc cái này mười ba châu tám mươi mốt quận, ngươi có thể tùy ý tuyển một phần ba châu quận, làm thành đất phong của ngươi! Như thế nào?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất