Chương 216: Giảo Cục Liêu Phi Bạch
-----
Thanh Ngọc Đại Thủ Ấn của Quách Kỳ Kinh và kiếm quang của Liêu Phi Bạch, kẻ trước người sau cùng Linh Lực hùng ưng của Thiên Huyễn Ưng Vương, quyền cương của Bộ Trường Thiên đụng vào nhau phát ra âm thanh nổ vang kinh thiên động địa.
Cơ hồ là đồng thời, bảy trưởng lão canh giữ ở trong tông môn Tề Vân tông, đồng thời đằng đằng sát khí phóng lên trời. Bình thường dù lục đục với nhau thế nào, nhưng bây giờ bị người giết tới cửa, ai cũng sẽ không lưu thủ.
Trên bầu trời, Linh Lực quang hoa kịch liệt lóe lên.
Linh Lực hùng ưng của Thiên Huyễn Ưng Vương bị Thanh Ngọc Đại Thủ Ấn của Quách Kỳ Kinh vỗ tán loạn, Quách Kỳ Kinh lập tức gầm lên.
- Thiên Huyễn Ưng Vương, ngươi có ý gì, coi Tề Vân tông ta không có người sao?
Không thể không nói, thực lực tông môn chính là lực lượng.
Nếu đổi lại tông môn khác giết đến tận cửa, vừa ra tay liền là sát chiêu muốn giết đệ tử chỉ sợ Quách Kỳ Kinh đã không chút do dự hạ lệnh phần đông trưởng lão xông lên, diệt mấy tên hỗn đản này.
Nhưng, người tới là người của đệ nhất tông môn Hắc Long Vực - Huyễn Thần tông, dù nộ khí càng nhiều hơn nữa, Quách Kỳ Kinh cũng phải khắc chế, để tránh rước lấy đại họa cho tông môn.
Quách Kỳ Kinh tiếp được một chiêu của Thiên Huyễn Ưng Vương, nghiêm nghị chất vấn, tiếp theo lại là quyền cương Bộ Trường Thiên chạm đến kiếm cương của Liêu
Phi Bạch.
Một kiếm chém nát quyền cương Bộ Trường Thiên, Huyền Băng kiếm cương của Liêu Phi Bạch lần nữa ầm ầm đánh ra, chém về phía người có danh xưng đệ nhất cao thủ trẻ tuổi - Bộ Trường Thiên.
- Thằng ranh con, dám đánh lén, xem lão nương có đánh chết ngươi hay không!
Bộ Trường Thiên ngẩn người, một quyền nghênh tiếp, lại bị Huyền Băng kiếm cương của Liêu Phi Bạch trực tiếp bổ bay rớt ra ngoài, một ngụm máu tươi trước hết phun ra.
Liêu Phi Bạch là ai?
Đó là mãnh nhân có thể đối mặt trưởng lão Hồn Hải cảnh của Kiếm Nguyên tông, còn có thể lấy một địch hai! Đã nửa chân bước vào Chú Mạch cảnh, đến cả tông chủ Sở
Thái Bình của Ly Thủy Tông đều phải kiêng kị ba phần.
Bộ Trường Thiên của Huyễn Thần tông dù có mạnh hơn nữa, nhưng cũng chỉ là người mạnh nhất trong những người trẻ tuổi, Hóa Linh cảnh đỉnh phong mà thôi, sao có thể là đối thủ của Liêu Phi Bạch.
Huống chi, Liêu Phi Bạch còn đang tức giận.
Vì vậy, một màn khiến đám người Huyễn Thần tông ngạc nhiên đã xuất hiện.
Huyền Băng kiếm cương của Liêu Phi Bạch tung hoành, lại dẫn theo kiếm bổ đệ nhất cao thủ trẻ tuổi Bộ Trường Thiên chạy loạn trên trời.
- Hỗn đản, ngươi không phải rất hung hăng càn quấy sao? Còn chơi đánh lén?
- Đến, nhanh đến đây?
- Xem lão nương có đập chết ngươi hay không!
Một tiếng tiếp theo đan xem một lời thô tục quát lên. Đánh Bộ Trường Thiên không có chút sức hoàn thủ nào, mắng hắn đến đỏ bừng cả khuôn mặt.
Bộ Trường Thiên ngược lại muốn nói chuyện, nhưng kiếm quang của Liêu Phi Bạch một đạo gấp giống như một đạo. Hơi chút phân thần thì tính mạng cũng sẽ không còn, nào cho hắn cơ hội mở miệng.
Khi Diệp Chân và Thải Y chạy tới, nhìn thấy Bộ Trường Thiên đang khổ sỡ chống đỡ
Liêu Phi Bạch. Trong nháy mắt hít một hơi lạnh.
- Người này là ai? Lại có thể chịu đựng thời gian dài dưới tay Liêu giáo tập như vậy?
- Đệ nhất cường giả trẻ tuổi, được xưng chưởng tuyệt, Bộ Trường Thiên của Huyễn Thần tông!
Cao Hành Liệt cao miệng.
Nghe vậy, ánh mắt Diệp Chân lần nữa biến đổi.
Toàn bộ Tề Vân tông, không người nào dám chính diện đón đỡ mũi kiếm của Liêu Phi Bạch, dù là trưởng lão Hồn Hải cảnh.
Nhưng Bộ Trường Thiên lại có thể chống đỡ dưới kiếm phong của Liêu Phi Bạch, thực lực của người này quả thực khủng bố!
Nhìn Bộ Trường Thiên nhiều lần chạy trốn khỏi kiếm của Liêu Phi Bạc. Cho dù chưởng môn Quách Kỳ Kinh, hay một đám các trưởng lão của Tề Vân tông cũng đều biến sắc!
Có thể kiên trì dưới tay Liêu Phi Bạch lâu như vậy, phần thực lực này đủ để kiêu ngạo!
Có điều, chỉ thời gian mấy hơi, Bộ Trường Thiên đã đến thời khắc sống còn.
Trưởng lão Huyễn Thần tông đi theo đến đây nhìn thấy tình huống của Bộ Tử Kỳ không đúng, nháy mắt định xuất thủ, bên cạnh lại có một trưởng lão Huyễn Thần tông khác cản Lôi Nguyên Khôi lại.
- Chớ ra tay, ngươi vừa ra tay thì người của Tề Vân tông sẽ xông lên, một khi gây nên hỗn chiến, chúng ta là bên bị thua thiệt!
- Nhưng mà, Bộ sư chất đang ngàn cân treo sợi tóc!
Gương mặt Bộ Tử Kỳ lo lắng.
Bọn hắn nghìn tính vạn tính, không ngờ tới Tề Vân tông lại có nhị lăng tử như
Liêu Phi Bạch, cái gì tông môn thế lực đều mặc kệ, chỉ cầu trước mắt sảng khoái, làm cho kế hoạch của bọn họ bị phá hư không còn một mảnh.
- Ưng Vương!
Ánh mắt Lôi Nguyên Khôi nhìn về phía Thiên Huyễn Ưng Vương đang giằng co với Quách Kỳ Kinh, người sau lập tức hiểu ý.
- Tiểu bì nương, nếu ngươi còn không thu tay lại, đầu mấy tên này lập tức sẽ rơi xuống đất!
Một đạo linh quang bay ra, mây đen trên bầu trời đột nhiên tản ra, lộ ra bên trong năm tên Đệ tử Tề Vân tông bị xuyên thành một chuỗi như mứt quả.
Người đứng đầu là chân truyền Tề Vân tông Lữ Tín, xa hơn sau là chân truyền Mai Nguyên Câu.
- Hàn Thạch cũng trong đó?
Diệp Chân lấy làm kinh hãi, Hàn Thạch lại bị bắt đi.
Năm con tin vừa ra, mấy trưởng lão Huyễn Thần tông lập tức lòng tin tràn đầy nhìn Liêu Phi Bạch thu tay lại, đồng thời, chưởng tuyệt Bộ Trường Thiên cũng thở dài một hơi.
- Giết hay không?
Liêu Phi Bạch hừ lạnh một tiếng, một cái Huyền Băng kiếm cương dài đến trăm mét đánh về phía đầu của Bộ Trường Thiên.
Bộ Trường Thiên hoảng hốt.
Thân hình vội vàng thối lui đồng thời song chưởng như mặc đánh ra Hoa Hồ Điệp, trong chốc lát, hơn một ngàn đạo chưởng ảnh dày đặc chắn trước người.
Xùy!
Huyền Băng kiếm cương đánh xuống, giống như băng kiếm chém rụng cửu thiên, hơn một ngàn đạo chưởng ảnh như xé vải bị xé mở, có điều, cũng thành công suy yếu một nửa uy lực của Huyền Băng kiếm cương.
Huyền Băng kiếm cương hung hăng đánh vào bên trên hộ thể linh cương của Bộ
Trường Thiên, bổ đến Bộ Trường Thiên bay ra như tơ liễu.
Phốc!
Một ngụm máu tươi lần nữa không nhịn được cuồng phun.
Lần này, mấy trưởng lão Huyễn Thần tông rốt cuộc minh bạch mình đang đụng phải thứ khác loại.
- Quách Kỳ Kinh, Tề Vân tông các ngươi thật không quan tâm mấy tính mạng đệ tử này sao?
Thiên Huyễn Ưng Vương gầm lên.
Cơ hồ là đồng thời, bỗng nhiên Bộ Tử Kỳ xông ra ngoài, thay Bộ Trường Thiên đã ngăn được một chiêu tất sát của Liêu Phi Bạch.
Lau máu tươi ở khóe miệng, trong đôi mắt Bộ Trường Thiên lần đầu tiên lộ ra một tia sợ hãi, trong đầu chỉ có ba chữ - nữ nhân điên!
- Phi Bạch, tông môn quan trọng!
Dưới tiếng quát chói tai của Quách Kỳ Kinh, Liêu Phi Bạch rốt cục thu tay lại.
- Cháu trai họ Bộ, không nên để lão nương nhìn thấy ngươi, nếu không, lão nương nhất định chém chết tươi ngươi!
Khuôn mặt Trưởng lão Huyễn Thần tông Bộ Tử Kỳ đột nhiên tối sầm lại, thiếu chút nữa phát tác, Liêu Phi Bạch lại cùng mắng hắn vào, Bộ Tử Kỳ hắn lúc nào nhận qua cục tức này.
- Vì kế hoạch, trước nhịn!
Bộ Tử Kỳ siết chặt nắm đấm!
- Thiên Huyễn Ưng Vương, Hắc Thủy quốc Tề Vân tông chúng ta và Huyễn Thần tông các ngươi luôn luôn nước giếng không phạm nước sông, hôm nay các ngươi quy mô đột kích, muốn làm gì?
Vì lý do cẩn thân, hộ sơn đại trận Tề Vân tông đã xuất hiện.
- Hừ. Còn hỏi ta làm gì? Tề Vân tông các ngươi làm chuyện tốt! Đồ đệ La Kinh Thiên của lão phu, còn có mười đệ tử Huyễn Thần tông ta đều bị Đệ tử Tề Vân tông các ngươi tàn sát!
- Hôm nay, nếu các ngươi không cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng, Hừ!
- Đệ đệ duy nhất của ta - Bộ Trường Hiên đã bị Tề Vân tông các ngươi xử lý! Thức thời thì giao toàn bộ đệ tử tham gia Ngũ Quốc đại hội của Tề Vân tông các ngươi ra đây, mặc chúng ta xử trí!
- Bằng không thì san bằng các ngươi Tề Vân....
- Tiểu tử, da lại ngứa đúng không? Còn san bằng Tề Vân tông, lão nương bổ ngươi!
Bộ Trường Thiên nói lời hung lệ nhưng bị Liêu Phi Bạch uy hiếp lại đột nhiên biến thành trò cười, dẫn tới đám người Tề Vân tông cười một hồi, ngược lại, rhần sắc của Diệp Chân lại trở nên vô cùng ngưng trọng!
Bởi vì những chuyện kia đều do hắn làm!
- Thiên Huyễn Ưng Vương, tham gia Ngũ Quốc đại hội, sinh tử do trời định, há có thể....
Đáng tiếc, Quách Kỳ Kinh nói lời phí công, Huyễn Thần tông vô sỉ không nói đạo lý, Cổ Huyền tông đã sớm đã lĩnh giáo, bây giờ chỉ chơi một trận nữa trước sơn môn Tề Vân tông.
Tóm lại, người Huyễn Thần tông chỉ có một câu.
Mệnh của đệ tử Huyễn Thần tông bọn hắn, từng cái như hoàng kim, không thể giết!
Về phần võ giả các quốc gia khác bị đệ tử Huyễn Thần tông giết chết thì là mệnh tiện, đáng đời!
Lời vừa nói xong, thiếu chút nữa làm cho cái mũi Quách Kỳ Kinh tức điên!
- Muốn chúng ta giao đệ tử ra, nằm mơ! Tề Vân tông chúng ta hôm nay ở chỗ này, có gan thì tới đây!
Một tiếng gầm lên, một cái chuông nhỏ lớn chừng bàn tay đột ngột hiện lên trong lòng bàn tay của Quách Kỳ Kinh, cách đó không xa, con mắt của ngũ trưởng lão Hồng Bán Giang và đám người Huyễn Thần tông đồng thời sáng lên!
Linh Bảo Trấn tông!
Có điều, nhìn thấy Quách Kỳ Kinh lộ ra Linh Bảo trấn tông, trên mặt bốn người Huyễn Thần tông không lộ ra chút sợ hãi nào!
Cơ hồ là nháy mắt cái chuông nhỏ lớn chừng bàn tay hiển hiện, một đạo kiếm quang đột ngột từ trong hư không bay ra, nháy mắt huyễn thành vô số đạo kiếm quang bổ xuống đầu Tề Vân tông.
- Thiên Huyễn Linh kiếm?
Quách Kỳ Kinh gầm lên một tiếng, một ngón tay vừa gõ!
Coong!
Tiếng chuông hùng nháy mắt hồn tản ra, giống như từng đạo màn sáng màu vàng gắn vào bên trên hộ sơn Tề Vân tông, ngăn cản ngàn vạn đạo kiếm quang.
Màu sáng màu vàng bị vô số đạo kiếm quang tập bắt đầu hối hả run rẩy.
Bất đắc dĩ, Quách Kỳ Kinh lần nữa gõ vang chuông nhỏ một cái, mới khó khăn lắm ngăn được Thiên Huyễn Linh kiếm tập kích!
Thần sắc các trưởng lão Tề Vân tông thì trở nên vô cùng ngưng trọng.
Ngay cả Liêu Phi Bạch luôn không sợ trời không sợ đất cũng như thế!
Thiên Huyễn Linh kiếm, Linh Bảo trấn tông của Huyễn Thần tông, luôn do chưởng môn Huyễn Thần tông chấp chưởng!
Thiên Huyễn Linh kiếm xuất hiện ở nơi này, đã nói lên chưởng môn Huyễn Thần tông cũng ở gần đó....
Trong lòng Quách Kỳ Kinh hung hăng chìm xuống!
- Quách chưởng môn, ngươi giao hay không giao! Không giao, chúng ta lập tức san bằng Tề Vân tông!
Thiên Huyễn Ưng Vương gầm lên.
- Dừng! Lão súc sinh, chỉ biết nói thôi thì có gì là tài ba? Có bản lĩnh thì bây giờ ngươi tới san bằng Tề Vân tông chúng ta đi!
Liêu Phi Bạch chỉ vào Thiên Huyễn Ưng Vương, tức giận mắng.
- Muốn chết!
Thiên Huyễn Ưng Vương tức giận xông về phía Liêu Phi Bạch đánh ra một đạo Linh Lực hùng ưng.
Vốn kế hoạch hôm nay của bọn hắn thật tốt, nhưng ngay từ đầu đã bị Liêu Phi Bạch làm hỏng!
Hắn làm sao không giận?
Có điều, Quách Kỳ Kinh lại làm cho Liêu Phi Bạch phát hiện chỗ khả nghi, nếu Huyễn Thần tông thật muốn san bằng Tề Vân tông, cần gì phải dùng đến nhiều lời như vậy?
Huống hồ, Tề Vân tông cũng không phải dễ dàng có thể san bằng!
- Giao đệ tử ra, tuyệt đối không thể! Ưng Vương, ta khuyên ngươi lập tức thả đệ tử của tông ta, nếu không, hôm nay các ngươi đừng mơ còn sống rời khỏi nơi này!
Quách Kỳ Kinh vừa mới nói xong, trưởng lão Tề Vân tông lập tức cùng nhau bức tiến!
- Hừ, uy hiếp lão phu, danh hào Thiên Huyễn Ưng Vương, há lại hư, nếu ta muốn đi, các ngươi ai có thể ngăn được ta? Còn có thể thuận tay xử lý mấy cái ranh con!
- Quách Kỳ Kinh, lão phu trung thực giải thích với ngươi! Hôm nay, lão phu tới để báo thù cho đồ đệ La Kinh Thiên của ta! Giao Diệp Chân - người đã sát hại đồ đệ La Kinh Thiên của ta ra đây, sau đó lại dâng Chiến Hồn Huyết Kỳ lên để bồi tội, hôm nay ta tạm tha Tề Vân tông các ngươi một lần!
Thiên Huyễn Ưng Vương cũng vô sỉ đã quen, mặt mo dày cộm, trực tiếp đưa ra điều kiện.
Huyễn Thần tông rốt cục hiện ra mục đích chân chính của bọn hắn!
Vốn là theo kế hoạch, là trước công phu sư tử ngoạm, từng bước một bức Tề Vân tông nhượng bộ, cuối cùng bức Tề Vân tông giao ra Chiến Hồn Huyết Kỳ và Diệp Chân.
Không ngờ, đi lên đã bị thiệt lớn, kế hoạch toàn bộ rối loạn!
Nghe được đối phương nhắc đến tên mình, trong lòng Diệp Chân đột ngột cả kinh.
Huyễn Thần tông khí thế hung hãng, chuyện ngày hôm nay, hắn phải nghĩ biện pháp tự cứu!